Sau khi cửa đóng lại, tôi ở bên cạnh lẩm bẩm: "Lục tổng, đúng là người tàn nhẫn nhất mà em từng gặp."
Không biết Thẩm Tiêm Nhu đã gì mà Lục Thâm ghét ta đến thế.
Mà quan trọng là dù Lục Thâm có ghét đến đâu, ta vẫn có thể ở lại trong ngôi nhà này.
Tôi vào khuôn mặt của Lục Thâm.
Chẳng lẽ Thẩm Tiêm Nhu thích kiểu người mặt lạnh sao?
“Em có muốn ăn không?” Anh đưa cho tôi bát canh hạt sen.
Tôi lắc đầu: "Anh có biết tại sao em xuyên về thời cổ đại mà không thể hoàng đế không? Bởi vì những phi tần đó luôn phục vụ hoàng đế đủ loại đồ ăn ngọt. Trời ơi xin đấy, không thể cho em trái ôm một con gà, phải ôm một con vịt à?”
Lục Thâm tôi không nên lời.
"Tại sao trước đây không biết em có mấy suy nghĩ kỳ quái này nhỉ?" Lục Thâm phàn nàn với tôi.
“Hehe.” Tôi ngượng ngùng.
“Không muốn ăn thì thôi.” Anh đặt súp sang một bên.
Tôi ôm cái bụng trống rỗng, bất đắc dĩ bò tới: “Thôi , người ta đã vất vả mới ra , không ăn thì chẳng phải là lãng phí công sức của người khác sao?”
Lục Thâm: "..."
Ánh mắt như muốn : Tôi sẽ im lặng xem em gì.
Đến tối, tôi lại đau bụng.
Bụng tôi đau đến đổ mồ hôi đầm đìa, tôi tức giận : “Lục Thâm, Lục, cứu em, em sắp chec rồi.”
Lục Thâm bị tiếng gào của tôi đánh thức, bật đèn lên, thấy sắc mặt tôi tái nhợt: “Em sao ?”
"Đau bụng."
“Sao lại đau bụng? Không lẽ là do bát súp đó…” Không một lời, bế tôi lên và gọi 120.
Tôi run rẩy trong vòng tay rồi òa khóc: “Anh ơi, nếu với em là nhà khủng khiếp thế này, có chec thì em cũng không đến đây. Lại còn dám những việc như hạ độc nữa. Em nhất định sẽ đi tìm Thẩm Tiêm Nhu kia."
Lục Thâm lau mồ hôi cho tôi, trầm giọng : "Đừng chuyện, tiết kiệm chút sức lực đi."
Xe cấp cứu đến, Lục Thâm bế tôi xuống lầu.
Một trận ồn ào lớn như đã đánh thức mọi người.
Mẹ chồng tôi thấy Lục Thâm ôm tôi thì có chút kinh ngạc: "Sao ?"
4
Khi tỉnh dậy, tôi thấy Lục Thâm đang ngồi bên giường bệnh, vẻ mặt lạnh lùng điện thoại trong tay.
Nếu không phải vì âm thanh của trò chơi trên điện thoại, tôi đã nghĩ Lục Thâm đang thực hiện một dự án trị giá hàng trăm triệu đấy.
Vợ (trên danh nghĩa) suýt ngỏm đến nơi rồi, vẫn còn tâm trạng chơi game?
Anh có phải người không ?
Lục Thâm dường như cảm nhận ánh mắt của tôi, đột nhiên ngẩng đầu tôi, thấy tôi tỉnh lại, ấy thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng thì em cũng đã tỉnh rồi.”
Tôi khịt mũi: “Sao thế, còn muốn em yên giấc ngàn thu luôn à?”
Khóe môi nhếch lên, đưa tay nhéo mặt tôi: “Em còn có thể tranh cãi với , tức là không có gì đáng ngại.”
Tôi hồi phục và tràn đầy năng lượng hơn: “Cho em biết với, em bị nhiễm độc gì ?”
Lục Thâm tôi: "Em không có trúng độc, chỉ là bỏ đi một đoạn ruột thừa vô dụng thôi."
Tôi: "…"
Tôi đang định thì có người gõ cửa phòng bệnh. Đó là mẹ chồng tôi và Thẩm Tiêm Nhu đang đứng ở cửa.
Mẹ chồng vẫn vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, như có người nợ bà ấy cả trăm triệu.
Và trên trán của Thẩm Tiêm Nhu có một miếng băng gạc.
Tôi dùng ánh mắt để hỏi Lục Thâm: Chuyện gì ?
Lục Thâm dùng ánh mắt giao tiếp với tôi: Tự lo cái thân mình đi.
Sau khi mẹ chồng và Thẩm Tiêm Nhu bước vào, tôi nở một nụ giả tạo chân thành: “Mẹ, Tiêm Nhu, con không sao, con chỉ bỏ đi một đoạn ruột thừa vô dụng thôi, lại còn phiền mọi người đích thân đến đây."
Mẹ chồng khó chịu tôi: “Nếu xảy ra chuyện gì, Tiêm Nhu có mười miệng cũng không thể giải thích.”
Nói xong, bà ẩn ý liếc Lục Thâm .
Thẩm Tiêm Nhu ở một bên vội vàng : "Dì Lục, là lỗi của con, đêm khuya như , con không nên mang đồ ăn cho Lục Thâm. Muốn trách thì cứ trách con."
Muốn tỏ vẻ đáng thương hơn à?
"Là trách em, nửa đêm rồi không nên tham ăn như thế. Em mới là người đáng chec, huhu." Tôi bắt đầu giả vờ khóc, lau nước mắt không ngừng.
Muốn so sánh độ trà xanh với tôi à?
Tôi cầm 10 triệu của Lục tổng, nếu không tốt thì mặt mũi đâu mà nhận số tiền này?
Lục Thâm nắm tay tôi: “Đồ ngốc, chúng ta là vợ chồng, có vấn đề gì đâu?”
Tôi ớn lạnh.
Sự âu yếm đó khiến tôi nổi cả da gà.
Lục Thâm biểu diễn một màn cảm xong, xoay người biến thành Diêm Vương mặt lạnh mỏ hỗn: "Thiên Tầm vừa mới m/ổ xong, cần nghỉ ngơi thật tốt. Mẹ, nếu không có chuyện gì thì mẹ về trước đi. Con ở đây với ấy."
"Con..." Vẻ mặt của mẹ chồng rất khó coi.
Bà ấy sắp lên cơn giật thì Thẩm Tiêm Nhu đã giữ lại: "Dì Lục, chúng ta về trước đi."
Mẹ chồng trừng mắt hai vợ chồng chúng tôi và kéo Thẩm Tiêm Nhu đi.
Ngay khi họ rời đi, Lục Thâm thở dài, ngồi trên chiếc ghế sofa đơn và nhíu mày lại.
Rõ ràng là sự xuất hiện của hai người kia khiến cực kỳ mệt mỏi.
Tôi chợt thấy có chút cảm thông cho ấy.
Mẹ không tốt thì con không hiếu thảo.
Tất nhiên, lý do mà Lục Thâm “không hiếu thảo” là do mẹ cực kỳ không tốt.
.
"Này, Lục tổng, không sao chứ? Sao em lại có cảm giác như sắp khóc ?" Tôi cẩn thận an ủi : "Đàn ông không dễ rơi nước mắt."
Anh trừng mắt tôi: “Con mắt nào của em thấy sắp khóc?”
Anh hít một hơi thật sâu, có chút bực bội “Anh chán cuộc sống kiểu này rồi.”
Tôi lại bắt đầu nhảm: “Để em chịu cái áp lực nghìn tỷ này thay cho đi.”
Lục Thâm không gì mà bước từng bước về phía tôi, sau khi đứng yên, dựa sát vào tôi, đặt hai tay lên hai bên giường, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi.
Từ khoảng cách rất gần, tôi có thể thấy hàng mi dài và đôi mắt đẹp của .
Đôi mắt tràn đầy cảm khi người khác một cách chăm , khiến người khác không cẩn thận mà xoáy sâu vào.
Thật là ghen tị quá, trên mặt không có lỗ chân lông và có làn da đẹp hơn tôi nữa?
Tôi vô thức hỏi: “Anh thường skincare bằng gì ?”
Lục Thâm xịt keo cứng ngắc.
Vài giây sau, nghiến răng hỏi tôi: "Lâm Thiên Tầm, trong thời điểm mập mờ ái muội như , em lại hỏi skincare như thế nào?"
5
"Nếu không thì em sẽ hỏi gì đây?" Tôi tỏ vẻ ngây thơ.
Anh ấy lặng lẽ tôi, đột nhiên mỉm : "Lâm Thiên Tầm, em có lúc rất thông minh, có lúc rất ngốc, cũng không biết em thông minh hay là em ngoo thật nữa."
Hì, bị thấu rồi.
Tôi đoán nhịp tim bây giờ của mình đã trên 180.
Tôi không quá khó tính, ai lại không thích một người đàn ông giàu có, đẹp trai và quyến rũ như Lục Thâm chứ?
Nhưng tôi cũng biết giữa tôi và cách nhau rất xa, tôi cũng không có suy nghĩ gì quá phận.
Sau vài ngày ở bệnh viện, cuối cùng tôi cũng “chiến thắng trở về”.
Xe vừa tới cửa nhà, giây tiếp theo tôi đã bị Lục Thâm ôm lên như công chúa.
Làm cho tôi suýt chút nữa kêu tiếng lợn.
"Anh đang gì thế?"
“Em còn yếu lắm, sẽ bế em vào.” Anh .
Tôi nhéo tai ấy “Nói tiếng người.”
Anh khẽ khịt mũi: “Mười triệu.”
À ừ hiểu rồi.
Tôi nép người , ngại ngùng xấu hổ như cánh chim non nớt.
Mẹ chồng thấy cảnh này, tôi tưởng tượng mặt bà ấy còn dài hơn cái bơm xe đạp.
Trong mắt Thẩm Tiêm Nhu lóe lên tia khó chịu, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng: “Anh Lục Thâm, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.”
“Gọi người mang lên.” Lục Thâm ôm tôi đi lên lầu: “Cô ấy vừa mới xuất viện, nhất định phải giữ tâm trạng vui vẻ, không cần phải ăn cơm cùng người khác.”
“Đủ rồi!” Mẹ chồng đập bàn đứng dậy, “Lục Thâm, con dừng lại đi.”
Lục Thâm ôm tôi rồi xoay người, trong mắt có chút giễu cợt: "Mẹ, câu này là con nên cho mẹ mới đúng chứ."
“Sao con lại phải cãi lời mẹ ? Mẹ đã rất vất vả mới tìm một con dâu vừa ý cho con, sao con lại đi tìm một cái thứ hoang dã ở đâu về, chọc tức mẹ? Tiêm Nhu thì có gì không tốt, dịu dàng tốt bụng. Bây giờ nếu có hối hận thì vẫn còn kịp, Tiêm Nhu sẽ tha thứ cho con một cơ hội,”
"Loại cơ hội này..." Lục Thâm liếc Thẩm Tiêm Nhu "Con không muốn."
Vừa trở về phòng, tôi bắt đầu buôn chuyện: “Anh có thể kể cho em về chuyện của gia đình không?”
Nói thật là tôi tò mò lắm. Tôi luôn cảm thấy Lục Thâm và mẹ ấy khắc khẩu với nhau.
Nhìn thấy ánh mắt tôi sáng lên, đôi môi mỏng của Lục Thâm hơi hé ra: “Em có biết câu “tò mò chec con mèo” không?”
Tôi lại uốn éo "Đi mà Lục."
Lục Thâm như muốn đá tôi văng ra chuồng gà.
"Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ đã không nuôi ." Bị tôi quấy rầy, Lục Thâm đành phải .
Mẹ ruột của Lục Thâm đã sinh ra ấy, người nuôi dưỡng ấy lại là dì.
Khi đó, mẹ chồng và bố chồng rất nhau. Sau đó, mẹ chồng phát hiện ra mình có th@i, lại không muốn giữ đứa trẻ. Bà ấy để cho em mình nuôi đứa con, còn mình thì biến mất.
Sau này, bố chồng tìm đến mẹ chồng, ông ấy biết bà đã có con nên muốn chịu trách nhiệm.
Thấy bố chồng bây giờ đã rất giàu có và quyền thế, mẹ chồng cũng gật đầu.
Lục Thâm dì nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, đột nhiên lại bị mẹ ruột đưa đi, để tránh sau này phiền phức, bà ấy đã đưa cho người dì một khoản tiền để dì ấy rời khỏi nơi đó.
Người dì miễn cưỡng rời đi, chiếc máy bay chở bà ấy đã gặp nạn.
Cuối cùng, Lục Thâm chỉ tìm cuốn album ảnh do dì để lại.
"Nếu không phải do bà ấy, dì của đã không chec." Giọng của Lục Thâm lạnh lùng, trong mắt lại có nước mắt "Cho nên, không thích bà ấy."
Tôi mở miệng không biết phải gì, cuối cùng chỉ có thể vỗ vai an ủi.
Haiz, mỗi gia đình đều có chuyện riêng khó .
Bạn thấy sao?