Sau hôm đó, tôi liên tục gặp ác mộng.
Trong mơ, Thẩm Diễm lạnh lùng tôi, không chút cảm :
“Bỏ nó đi. Tôi không thích thỏ con.”
Mỗi lần bị giấc mơ đó tỉnh giấc, toàn thân tôi đẫm mồ hôi, cổ họng khô rát.
Nhìn đồng hồ, mới hơn 1 giờ sáng.
Tôi rời giường, định xuống bếp rót một cốc nước.
Tôi tự rót cho mình một ly nước lạnh, nhấp từng ngụm nhỏ.
Uống nửa ly nước, tôi nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang.
Tôi ngẩn người ngước lên, thấy Thẩm Diễm trong bộ đồ ngủ, chậm rãi đi xuống.
“Em chưa ngủ à?”
“Đáng lẽ câu đó phải do tôi hỏi em mới đúng.” Anh ta khoanh tay trước ngực. “Nửa đêm không ngủ, tôi còn tưởng nhà có trộm.”
“Tôi ồn quá sao?” Có lẽ tôi cử quá lớn nên ta tỉnh giấc. Tôi hơi ngại, vội giải thích: “Tôi gặp ác mộng.”
Anh ta hỏi: “Mơ thấy gì?”
Tôi tất nhiên không thể thật, đành lảng tránh, giọng có chút trầm xuống:
“Quên rồi.”
Tôi tưởng ta sẽ về phòng, không.
Anh ta đi đến sofa, ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.
“Anh không về ngủ sao?”
Gương mặt ta không có biểu cảm gì:
“Bị em tỉnh, giờ không ngủ lại .”
Tôi “ồ” một tiếng.
Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tôi và Thẩm Diễm ngồi cùng nhau trong phòng khách, không ai gì.
Tôi lén ta, kết quả bắt gặp ánh mắt ta đang thẳng về phía mình, tôi giật mình quay đi ngay.
“Hà Tình Ý.”
Giọng lạnh lẽo của ta vang lên.
“Dạo này em có vẻ kỳ lạ.”
Hô hấp của tôi ngừng lại một giây.
Bản năng đưa tay che bụng.
Thẩm Diễm tác đó, lại hiểu nhầm:
“Đến kỳ sao?”
Tôi đành phải gật đầu.
Anh ta đứng dậy, đi lấy một cốc nước ấm.
Sau đó quay lại, cầm ly nước lạnh trên tay tôi, thay bằng cốc nước ấm.
“Đến kỳ mà dám uống nước lạnh?” Anh ta lườm tôi, rồi xoay người định lên lầu.
“Uống xong thì đi ngủ ngay.”
Tôi bóng lưng ta, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ.
Không hiểu sao, tôi bất giác gọi ta lại.
“Thẩm Diễm.”
Anh ta dừng bước, nghiêng đầu tôi.
Tôi hít sâu, lấy hết can đảm hỏi:
“Lúc bị ép kết hôn, tại sao không phản kháng?”
Anh ta không giống tôi.
Anh ta hoàn toàn có khả năng từ chối cuộc hôn nhân này.
Nếu ta thực sự phản đối, hôn ước này sẽ không thể thành lập.
Vậy nên… tôi vẫn luôn nuôi một chút hy vọng nhỏ nhoi.
Có lẽ…
Có lẽ Thẩm Diễm không hề ghét tôi.
Có lẽ… trong lòng ta, tôi cũng không tệ.
Nhưng…
Tôi nghe thấy câu trả lời của ta.
Sau một khoảnh khắc im lặng, ta :
“Không cần thiết.
“Kết hôn với ai cũng giống nhau.”
8
Cốc nước ấm trong tay tôi tỏa ra hơi nóng, trái tim tôi lại lạnh dần.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì Thẩm Diễm đã hỏi ngược lại tôi:
“Vậy còn em?”
Tôi ngơ ngác:
“Hả?”
Đôi mắt xám lạnh của ta tôi chằm chằm:
“Tại sao em không phản kháng?”
Tôi nghẹn lời.
Nhưng có vẻ ta cũng không mong chờ câu trả lời, chỉ :
“Mau đi ngủ đi.”
Sau đó ta lên lầu, để lại tôi một mình trong căn phòng khách rộng lớn, rối loạn không yên.
Tại sao tôi không phản kháng?
Gia đình chắc chắn là một lý do.
Tôi lớn lên trong một gia đình không có tiếng , đã quen với việc bị sắp đặt, cứ thế bước theo con đường họ vạch sẵn.
Nhưng nếu thật sự… người kết hôn với tôi là một người mà tôi rất ghét, liệu tôi cũng sẽ ngoan ngoãn chấp nhận sao?
Có một đáp án lờ mờ hiện ra, khiến trái tim tôi nhói lên.
Tôi trở về phòng, không thể nào ngủ .
Những ký ức về ta không ngừng tua đi tua lại trong đầu tôi.
Tôi nhớ lại thời cấp ba của Thẩm Diễm.
Thật ra, tôi và ta học cùng một trường trung học, không thân thiết.
Hồi đó, bố mẹ tôi đã dặn đi dặn lại rằng tôi nên chủ tiếp cận Thẩm Diễm, xây dựng mối quan hệ tốt với ta.
Tộc sói là một chủng tộc có địa vị cao, nhiều tộc khác cũng tìm cách lấy lòng họ.
Vậy nên, từ thời trung học, bên cạnh Thẩm Diễm đã luôn có rất nhiều người vây quanh.
Tôi không muốn lấy lòng ta, cũng không có cơ hội.
Cho đến buổi dạ hội đón năm mới năm đó.
Tôi phân vào nhóm biểu diễn hợp tấu nhạc, chơi đàn cello.
Còn Thẩm Diễm phụ trách đàn piano.
Anh ta quá bận rộn, vừa lo việc hội học sinh, vừa tham gia đủ loại hoạt , nên chúng tôi gần như không có buổi tập nào cùng nhau.
Một hôm, tôi đến phòng tập sớm.
Luyện cello một lúc, tôi về phía góc lớp, nơi đặt cây đàn piano.
Rồi đặt cây đàn cello xuống, chậm rãi bước đến chiếc đàn piano đó.
Thật ra, tôi không thích đàn cello.
Tôi muốn học piano.
Nhưng mẹ tôi bảo: Piano quá phổ biến, cello mới đặc biệt, sau này đi xem mắt sẽ có lợi thế hơn.
Vậy là từ bé, tôi phải đeo theo cây đàn nặng trịch đó, không cam lòng mà luyện tập.
Tôi không biết chơi piano, chỉ có thể dựa vào cảm giác, ngón tay lướt trên phím đàn, cố gắng đánh một bản nhạc piano mà tôi rất thích.
Chỉ đến khi có một giọng bất ngờ vang lên sau lưng:
“Tha cho piano đi.”
Tôi giật mình quay lại.
Là Thẩm Diễm.
Không biết ta vào phòng từ lúc nào.
Có lẽ tôi chơi đàn quá tệ, quá mức phạm đến cây đàn này, nên ta không nhịn nổi nữa:
“Cello em chơi khá đấy, sao piano lại thành thế này?”
“…” Tôi im lặng, đứng dậy, lùi ra.
“Tôi không biết chơi piano.”
Anh ta nhạt: “Nghe ra rồi.”
Tôi giật giật mí mắt, quay về chỗ của cây đàn cello.
Nhưng chưa đi mấy bước, bỗng dưng tiếng đàn piano vang lên.
Tôi ngẩn người, đứng lặng vài giây mới nhận ra—
Thẩm Diễm đang chơi đúng bản nhạc tôi vừa cố gắng đàn lúc nãy.
Tôi ngỡ ngàng ta.
Anh ta chăm đánh đàn, những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn một cách hoàn hảo.
Ánh mặt trời hắt qua khung cửa sổ, phủ lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của ta, đẹp như một bức tranh.
Khi bản nhạc kết thúc, các khác cũng đến phòng tập.
Họ hồ hởi chạy đến trò chuyện với Thẩm Diễm:
“Thẩm Diễm, cậu chơi đàn cũng đỉnh quá !”
Còn tôi chỉ có thể ngồi ở một góc xa, lặng lẽ chỉnh lại đàn cello của mình.
Sau đó, chúng tôi có vài buổi tập chung, không còn chuyện.
Sau nữa, buổi biểu diễn diễn ra suôn sẻ, rồi chúng tôi tốt nghiệp trung học.
Rồi sau đó nữa, chúng tôi bị ép kết hôn.
Thẩm Diễm hỏi tôi, tại sao không phản kháng?
Có lẽ, sâu trong lòng tôi, vẫn luôn có hình bóng một chàng trai đang chơi piano, là điểm tựa cho một cảm vô vọng không nơi gửi gắm của tôi.
Nhưng ta :
“Kết hôn với ai cũng như nhau.”
Tôi thức trắng cả đêm.
Mặt trời dần ló dạng, tôi nghe thấy tiếng máy pha cà phê, nghe thấy tiếng Thẩm Diễm ra khỏi nhà.
Sau đó, tôi mở tủ, lấy ra một chiếc vali, nhét vài bộ quần áo vào trong, rồi rời đi.
Vài giờ nữa, tôi sẽ có mặt ở một thành phố khác.
Tám tiếng sau, khi Thẩm Diễm tan về nhà, ta sẽ thấy một tờ giấy nhắn trên bàn phòng khách.
[Tôi quyết định phản kháng rồi.
Tạm biệt, Thẩm Diễm.]
9
Tôi đến một thị trấn ven biển, đổi SIM điện thoại, quyết định tự cho mình một kỳ nghỉ.
Thực ra tôi vẫn chưa nghĩ ra nên gì với đứa bé trong bụng.
Tôi muốn dành chút thời gian để suy nghĩ thấu đáo.
Đổi SIM xong, tôi chỉ liên lạc với một người duy nhất—Giang Chỉ.
Nếu tôi đột nhiên mất liên lạc, chắc chắn Giang Chỉ sẽ lo lắng.
Nghĩ , tôi bấm gọi cho ấy.
Quả nhiên, vừa nghe thấy giọng tôi, Giang Chỉ gần như muốn khóc:
“Ý Ý! Cậu đi đâu mất tiêu hả?!”
Tôi còn chưa kịp cảm ba giây, ấy đã tiếp tục:
“Cậu có biết không?! Thẩm Diễm tìm cậu đến phát điên rồi!
Anh ta chặn đường tớ mấy lần liền! Nếu còn không có tin của cậu, tớ sợ sẽ bị ta bắt đem nấu lẩu mất!
Hai người nhau thì giận dỗi cũng đừng lôi tớ xuống nước chứ!”
Tôi: “…”
Tôi ấp úng hỏi:
“Thẩm Diễm… đang tìm tớ à?”
“Đúng ! Cậu rốt cuộc đã chọc gì vào ta thế hả?!
Bình thường ta đã như tảng băng rồi, bây giờ còn đáng sợ hơn!
Cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể tàn sát cả tộc tớ luôn ấy!”
Tôi chọc vào ta sao?
Tôi có gì đâu?!
Không nghĩ ra nổi, tôi dặn Giang Chỉ:
“Tớ vẫn ổn. Coi như tớ chưa từng liên lạc với cậu. Đừng gì với Thẩm Diễm.”
Mặc dù bị ta dọa không nhẹ, Giang Chỉ vẫn giữ nghĩa khí, gật đầu đồng ý.
Mấy ngày sau, ấy gọi lại cho tôi, hỏi tôi đang ở đâu, có thể đến gặp tôi không.
Giọng ấy có chút hoảng loạn, tôi còn tưởng ấy bị lộ trước mặt Thẩm Diễm rồi.
Nhưng ấy không phải.
Tôi không hỏi thêm, chỉ gửi địa chỉ cho ấy.
Chẳng bao lâu sau, Giang Chỉ xuất hiện trước cửa nhà tôi—
Kéo theo một cái vali lớn.
“…”
Tôi chằm chằm, do dự hỏi:
“Cậu mang cả hành lý theo gì?”
Ánh mắt ấy tràn đầy tuyệt vọng:
“Tớ ra đại họa rồi.”
Tôi vỗ vai ấy an ủi:
“Bình tĩnh, từ từ . Không có gì là không thể giải quyết .”
Cô ấy đổ ập xuống ghế sofa, giả vờ bình tĩnh uống một ngụm nước.
Rồi :
“Tớ ngủ với Bạch Ngạn rồi.”
Tôi hít mạnh một hơi khí lạnh.
“Cậu đã lập di chúc chưa?”
Ngay lập tức, tôi đổi thái độ, vỗ ngực cam đoan:
“Yên tâm đi, sang năm quét mộ, tớ sẽ đốt cho cậu những cuốn fanfic couple mà cậu thích nhất.”
“Cái lần trước… Tớ lại nhầm thuốc!”
Giang Chỉ tháo khăn lụa trên cổ, để lộ một loạt dấu hôn chi chít.
“Lần này thuốc phát huy tác dụng hoàn toàn.
Sáng tỉnh dậy… chính là cái bộ dạng này đây.”
Tôi há hốc mồm:
“Bạch Ngạn… cũng mạnh phết nhỉ…”
Cô ấy nằm vật ra sofa, mặt mày như mất hết hy vọng sống.
Sau một phút nằm dài, ấy lại bật dậy, nghiêm túc tôi:
“Hà Tình Ý, thành thật khai báo, cậu chạy đến đây gì?”
Cô ấy nheo mắt nghi ngờ:
“Không lẽ cậu mắc nợ tín dụng đen?”
Tôi: “Không có!”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm:
“Thế thì tốt.”
Tôi tiếp tục:
“Tớ có thai rồi.”
“Cạch!”
Chiếc cốc trong tay Giang Chỉ rơi xuống sàn, phát ra âm thanh chói tai.
Cô ấy trợn tròn mắt, kinh hãi tôi:
“Của ai?!”
Tôi nhịn không trừng mắt:
“Còn ai vào đây nữa?! Tất nhiên là của Thẩm Diễm rồi!”
Cô ấy như bị thiếu oxy, bắt đầu hít thở sâu liên tục.
30 giây sau, ấy dường như đã bình tĩnh lại, quay sang tôi :
“Di chúc đã lập chưa?”
“Hay là chúng ta mua chung một phần mộ đi? Mua hai chỗ còn giảm giá đấy, cậu thấy sao?”
Tôi:
“… Cút!”
Bạn thấy sao?