Kết Hôn Chớp Nhoáng [...] – Chương 8

Sau khi tiễn đức Phật lớn là mẹ tôi về, cuộc sống của tôi lại trở nên bình lặng như xưa, chỉ là thỉnh thoảng nhớ lại giấc mơ đó, tôi không kiểm soát xuân tâm nảy mầm.

Gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn như một nhỏ, tôi không thể không thầm khinh bỉ bản thân mình.

Đồng nghiệp đều biết tôi có một ông chồng hiếu thuận, đôi khi đi ăn cùng nhau họ còn rủ cả Hạ Dĩ Minh đến đón tôi tan , trong bữa tiệc họ nửa nửa thật bảo chúng tôi mau tổ chức đám cưới đi, phong bì mừng của họ đã sẵn sàng rồi.

Hạ Dĩ Minh ứng phó rất tài , hòa đồng với đồng nghiệp của tôi, như thể ta mới là người quản lý của họ .

Tôi chợt nhớ ra hình như mình chưa từng gặp đồng nghiệp của Hạ Dĩ Minh.

Tôi hỏi ta: "Các tan không tụ tập gì sao? Em thấy hầu như chẳng đi bao giờ, là tiền tiêu vặt không đủ à?"

Hạ Dĩ Minh : "Đi ăn thì vẫn đủ."

"Vậy sao không đi? Đồng nghiệp có thể sẽ nghĩ khó gần đấy?"

"Không đâu,", Hạ Dĩ Minh nghiêm túc , " bảo họ là phải về nấu cơm cho vợ, họ đều khen là người chồng sợ vợ."

Tôi quay mặt đi, khóe miệng cong lên không kiểm soát : "Lần sau cứ đi đi, tôi ăn đại gì đó, đi tàu điện ngầm về là ."

Hạ Dĩ Minh đồng ý.

Sau khi nhóm của ta hoàn thành một dự án bị kéo dài từ lâu, trưởng nhóm muốn mời mọi người đi ăn. Hạ Dĩ Minh nhắn tin báo cho tôi chuyện này, tôi tưởng ta chỉ báo cáo thôi, không ngờ ta nhất định đòi tôi đi cùng.

"Như không hay lắm nhỉ?"

"Trưởng nhóm tôi là công thần chính, sợ tôi không đi, bảo tôi dẫn em theo luôn."

"... Hình tượng sợ vợ của đúng là đã ăn sâu vào lòng người, đến lúc cứu vãn lại rồi đấy."

"Không tích cực đi ăn ké, chỉ có thể là tư tưởng có vấn đề."

Vậy .

Nghĩ đến việc Hạ Dĩ Minh đã đi đường vòng đặc biệt đến đón mình, tôi miễn cưỡng chạy ra khỏi văn phòng đúng giờ.

Đồng nghiệp của Hạ Dĩ Minh đều rất thân thiện, trừ một trẻ thỉnh thoảng tôi chằm chằm.

Trực giác phụ nữ luôn chính xác, tôi lén hỏi Hạ Dĩ Minh: "Cô ấy cũng là đồng nghiệp của sao?"

"Không phải, đó là người phụ trách bên khách hàng, hôm nay cờ đến công ty, trưởng nhóm mời ấy đi cùng luôn."

Tôi hiểu ra: "Thảo nào là công thần chính, có phải là dùng khuôn mặt này mê hoặc bên khách hàng không?"

Hạ Dĩ Minh mỉm : "Em phải tin tưởng vào năng lực của chứ."

Trưởng nhóm của ta trêu tôi, thấy Hạ Dĩ Minh bị quản chặt như , tưởng tôi là người phụ nữ hung dữ thế nào.

Tôi cạn ly với ta, cảm ơn vì đã quan tâm đến Hạ Dĩ Minh.

Trong lúc mọi người chuyện trò, Hạ Dĩ Minh gắp cho tôi không ít món tôi thích ăn, ánh mắt mọi người đều đầy ý trêu chọc, như thể đã tưởng tượng ra cảnh ta bị áp bức ở nhà.

Tôi bảo Hạ Dĩ Minh tự ăn đi không cần lo cho tôi, rồi đứng dậy đi vệ sinh.

Khi ra ngoài, tôi gặp bên khách hàng kia, hình như tên là Chu Húc, ta trang điểm xong trước gương, quay người tôi.

Đột nhiên ta hỏi không đầu không đuôi: "Chị có hiểu rõ Hạ Dĩ Minh không?"

Nhìn ánh mắt có phần thách thức của ta, trong đầu tôi lướt qua vô số suy đoán, cuối cùng chỉ còn lại sự khó hiểu: "Cô có chuyện gì sao?"

Chu Húc một tiếng đầy ẩn ý: "Vừa nãy tôi đã nhận ra rồi, hoàn toàn không hiểu gì về ấy cả."

Chưa kịp để tôi trả lời, ta thu dọn cái túi hiệu của mình, trước khi rời đi thả một câu nhẹ tênh: "Hai người, là kết hôn giả hay sớm muộn cũng ly hôn?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...