Kết Hôn Chớp Nhoáng [...] – Chương 7

Hạ Dĩ Minh thật sự quá đáng, ta bảo ông chủ in ra những tấm ảnh tôi trong trạng quẫn bách ở phòng bí ẩn, rồi còn đưa cho mẹ tôi xem, sau đó hai người cùng nhau nhạo tôi.

Tôi lạnh lùng đá đá chân Hạ Dĩ Minh: "Đi gọt táo đi, tôi muốn ăn."

Mẹ tôi tét vào lưng tôi một cái: "Muốn ăn thì tự gọt, chiều chuộng quá rồi!"

Tôi ôm đầu, không phục: "Con mới là con đẻ của mẹ mà!" Rồi đồng hồ, "Đã mấy giờ rồi, mẹ không về sao?"

Mẹ tôi thong thả : "Bố mày không xin lỗi mẹ thì mẹ không về, đằng nào ở đây cũng ngủ ."

Sắc mặt tôi thay đổi. Căn nhà này vốn có ba phòng ngủ, tôi thấy không cần thiết nên đã cải tạo phòng nhỏ nhất thành phòng đọc sách. Mẹ ngủ ở đây, không phải có nghĩa là tôi phải ngủ cùng Hạ Dĩ Minh sao?

Tôi dùng ngón tay chọc chọc mu bàn tay Hạ Dĩ Minh, ra hiệu cho ta gì đó. Hạ Dĩ Minh nhún vai, ý là ta cũng chịu.

Tôi đổi sang nụ nịnh nọt, dính vào mẹ như không có xương: "Vậy rồi, mẹ ngủ cùng con."

Mẹ tôi : "Biến đi."

Được thôi.

Khi tôi tắm xong đi ra, Hạ Dĩ Minh đang mở ngăn kéo tủ đầu giường chằm chằm vào trong, vẻ mặt ý nhị. Tôi ghé qua , là ba hộp bu cao sao, trong đó có một hộp đã mở.

Mặt tôi tối sầm: "Anh mua nhiều thế này gì?"

"Nhiều sao?", Hạ Dĩ Minh nhướng mày, "Vợ chồng mới cưới, có thể hiểu mà."

"Sao hộp đó lại mở rồi?"

"Trước khi ra ngoài tôi mở ra vứt vài cái, lúc nãy tôi vừa mở ngăn tủ ra, thấy có người vào."

Mặt tôi lại đỏ lên: "Mẹ tôi sao lại không đứng đắn thế, lục tủ đầu giường của tôi."

Hạ Dĩ Minh kiêu ngạo : "May là tôi đã chuẩn bị trước."

Anh ta đóng ngăn kéo lại, lấy đồ ngủ đứng dậy đi vào phòng tắm trong phòng.

Tôi ngồi bên giường chơi điện thoại, ánh mắt cứ liếc về phía ngăn kéo đó, dưới sự thúc đẩy của tò mò, tôi lại mở nó ra, lén lút lấy hộp đã mở ra xem một chút.

Là cỡ lớn.

Mặt tôi đỏ bừng, đang định ném trả lại thì Hạ Dĩ Minh mở cửa phòng tắm thò đầu ra: "Giang Ninh, tôi quên lấy khăn tắm..."

Tay tôi run lên, hộp rơi xuống đất, mấy gói nhỏ rơi ra.

Cứu...

Hạ Dĩ Minh im lặng, rồi ta cân nhắc : "Nếu em muốn..."

"Không! Tôi không muốn!" - Tôi đột ngột đứng dậy, "Tôi đi lấy khăn tắm cho ."

Tôi nằm trên giường nhắn cho Từ Hoan hàng chục tin nhắn, kể cho ấy nghe hôm nay tôi muốn đi sống ở hành tinh khác đến thế nào, Từ Hoan gửi lại cho tôi hơn chục emoji nhạo, không cái nào trùng nhau.

"Tớ có thể tưởng tượng cái vẻ mặt không cảm của cậu khi gửi emoji đấy, có thể chân thành một chút không?"

"Chân thành kiểu gì? Cậu khoe khoang cuộc sống hôn nhân ngập tràn màn hình với một cẩu độc thân như tớ, cậu cũng đúng là ra tay thật đấy."

"Đây không phải khoe khoang, nhấn mạnh lại, đây không phải khoe khoang. Cái khó xử nhất là lát nữa còn phải chung giường với ấy nữa, chết mất thôi."

"Lát nhớ kiệm lời một chút, mấy chuyện này nên để bên nam chủ ."

"??? Biến đi!!!"

Lúc tôi đang điên cuồng tìm emoji châm biếm, chiếc giường phía sau lún xuống một chỗ, tim tôi giật thót, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại.

"Nói chuyện gì mà có vẻ bí mật thế, tôi không xem à?"

"Xem gì mà xem,", tôi quay đầu trợn mắt ta, "đây là chuyện riêng của tôi... sao không mặc quần áo !"

Tôi bật dậy ngay lập tức, kéo chăn lên Hạ Dĩ Minh đang chỉ quấn khăn tắm ngồi bên giường lau tóc với ánh mắt cảnh giác.

Trên tấm lưng trần của ta còn có những giọt nước đang chảy xuống. Dưới tác dụng của trọng lực, chúng dần dần trượt vào eo thon gọn, mái tóc đen ướt át, tóc mái rối bời phủ trước trán, ta thế này có vẻ khá nhu thuận.

Tuy nhiên khi ta mở miệng thì không còn như nữa.

"Hửm? Vừa nãy không phải em có ý đó sao?"

Tôi trợn tròn mắt giận dữ.

"Được rồi, tắm xong nóng quá, để lát nữa tôi sẽ mặc sau."

Đêm đó tôi đã mơ một giấc mơ không thể miêu tả, trong mơ tôi mạnh mẽ đè Hạ Dĩ Minh xuống giường đủ thứ chuyện, cho đến khi dùng hết cả hộp bao đã mở, ta khàn giọng tội nghiệp không muốn nữa, tôi mới tha cho ta.

Quá kích thích rồi.

Ngày hôm sau tôi chuyển khoản cho bố tôi một nghìn tệ, tha thiết cầu ông nhún nhường với mẹ một chút.

Không thì cuộc sống này của tôi không thể tiếp tục nữa, quá là phát hoả rồi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...