Mẹ tôi đuổi tôi và Hạ Dĩ Minh ra khỏi nhà, bảo hai đứa tự đi hẹn hò đi, đừng ở nhà chướng mắt bà.
Tôi và Hạ Dĩ Minh ngồi trong xe trợn mắt nhau, cuối cùng tôi cam chịu lấy điện thoại ra, lật tìm phần mềm liên quan xem có chỗ nào thích hợp để chơi.
"Này, trung tâm thành phố mới mở một phòng chơi escape game, Hạ Dĩ Minh muốn chơi không?"
Hạ Dĩ Minh ghé lại gần một cái: "Chưa chơi bao giờ."
"Vậy đi chơi cái này đi." - Tôi có chút đắc ý, "Tôi là cao thủ vượt ải phòng chơi trốn thoát đấy, tôi dẫn chơi."
Hạ Dĩ Minh mở bản đồ dẫn đường, thờ ơ đáp một câu: "Thật sao?"
Tôi hừ một tiếng không để ý: "Anh sẽ sớm biết thôi."
Một giờ sau, tôi vùi mặt vào lòng Hạ Dĩ Minh run rẩy, hai tay ôm chặt eo ta, không cho phép ta rời xa tôi nửa bước.
Hạ Dĩ Minh phát ra mấy tiếng trầm, lồng ngực cũng rung theo: "Cao thủ vượt ải? Hửm?"
Tôi sợ đến nỗi giọng cũng mang theo tiếng khóc: "Đều tại ! Cứ đòi chọn chủ đề kinh dị có NPC này, tôi đã là tôi không rồi, chơi trò giải mã không có NPC không sao!"
Hạ Dĩ Minh ôm vai tôi, giọng trầm thấp lười biếng: "Đã chơi thì phải chơi cái kích thích nhất. Nhanh đi tới đi, mấy người chơi khác còn đang đợi kìa."
Tôi nhắm mắt chậm rãi buông eo ta ra, chuyển sang nắm lấy cánh tay ta ôm vào lòng: "Con quỷ vừa rồi đi rồi sao?"
"Ừm, đi ra cửa bên cạnh rồi."
"Trong phòng còn đột nhiên xuất hiện thứ gì nữa không?"
"Trước mắt chắc là không."
Tôi mở mắt ra, từ từ thích nghi với ánh sáng mờ tối. Xung quanh là những bức tường loang lổ, bàn ghế cũ kỹ, khắp nơi đều là gỉ sét và vết máu khô, vài bộ xương sọ rải rác trên đất.
Tôi thở ra nhẹ nhõm. Tôi không phải sợ thấy những thứ kinh dị, mà là sợ những thứ kinh dị đột ngột xuất hiện trong tích tắc đó, cảm giác như tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng .
"Đi thôi,", Hạ Dĩ Minh chỉ về phía một cửa sổ sắt thấp phía trước, "Chúng ta đi lấy chìa khóa."
Tôi vào bên trong đen ngòm, không nhấc nổi chân: "Phải thò tay vào lấy sao?"
"Tôi lấy là rồi, em theo tôi."
Tôi lén lút liếc Hạ Dĩ Minh, sự bình tĩnh ứng phó của ta không khỏi khiến người ta cảm thấy an toàn, tôi ngoan ngoãn đi theo ta.
Hạ Dĩ Minh thò tay qua song sắt mò mẫm, tôi cẩn thận quan sát tĩnh xung quanh, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó quét qua trán, tôi sờ một cái, tim lạnh toát.
Trên đầu có người.
Tôi không kiểm soát , ngẩng đầu lên , mấy sợi tóc đen bẩn thỉu buông xuống đung đưa qua lại, kèm theo một tiếng rên rỉ kỳ lạ. Tôi theo bản năng tiếp tục lên...
Đôi mắt tôi bỗng bị một bàn tay ấm áp che lại, bên tai vang lên giọng an ủi của Hạ Dĩ Minh: "Đừng ."
Tất cả giác quan dường như trong một thoáng đều tê liệt, chỉ có trái tim đang đập dữ dội, thình thịch thình thịch, trong không gian tĩnh lặng nghe càng rõ ràng.
"Tìm chìa khóa rồi, đi mở cửa tiếp theo."
Tôi một lần nữa ôm lấy cánh tay Hạ Dĩ Minh, cúi đầu im lặng đi theo.
Quả nhiên trong môi trường kín và kinh dị thế này rất dễ sinh ra một số ảo giác, tôi hơi hối hận vì đã dẫn Hạ Dĩ Minh đến chơi phòng trốn thoát này.
Không ngờ sau đó còn xảy ra chuyện mất mặt hơn.
Vì căn phòng thứ tư khá rộng, mọi người phân tán ra tìm manh mối, Hạ Dĩ Minh bảo tôi trốn ở một bên đợi ta.
Có một chiếc khăn trải bàn trên chiếc bàn sát tường bị ta lật lên, bên trong trống không, tôi yên tâm trốn ở đó. Kết quả một NPC đeo mặt nạ chui ra từ khe tối trên tường, vừa hay thẳng vào mắt tôi đang ngồi xổm ôm gối.
Hai tiếng thét thảm thiết xé toạc bầu trời, tội nghiệp NPC sợ đến luống cuống rút lui về, tội nghiệp tôi sợ đến nỗi bắn như tên về phía Hạ Dĩ Minh... nhảy lên người ta.
Hai tay tôi ôm cổ Hạ Dĩ Minh, hai chân quấn quanh eo ta.
Hạ Dĩ Minh cứng đờ, theo phản xạ đỡ lấy tôi để tránh tôi ngã xuống, im lặng một lúc, rồi lại , hơn nữa tiếng rất lớn.
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận không chịu nổi: "Không !"
Có lẽ vì cảm thấy bị một kẻ nhát gan dọa đến phải rút lui là điều quá xấu hổ, người đóng vai quỷ kia lại chui ra từ ngăn bí mật, còn gọi thêm một người phụ tá vào từ phía cửa. Mọi người trong phòng chạy tán loạn, tiếng hét vang lên liên tục không ngớt.
Hạ Dĩ Minh ôm tôi đứng ở góc phòng, không hề nhúc nhích. Một trong những NPC đứng trước mặt ấy một lúc, có lẽ vì không dọa người, nhàm chán, nên bỏ đi.
Tôi khẽ hé mắt ra, phát hiện có một lẻ loi đang co ro ở một bên, còn định tiến về phía Hạ Dĩ Minh, tay ta suýt chạm vào góc áo của ấy.
Đầu óc còn chưa tỉnh táo lại, tôi với ta: "Đây là chồng của tôi.", còn đặc biệt nhấn mạnh vào 2 chữ " của tôi".
Cô sững người, lúng túng lùi lại hai bước.
Tôi cũng sững người, quay đầu thấy nụ trêu chọc của Hạ Dĩ Minh, mặt đỏ bừng, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay ấy.
Tóm lại, trong ba tiếng đồng hồ đó, tôi đã mất hết thể diện trước mặt Hạ Dĩ Minh, hơn nữa còn bị ám ảnh tâm lý nặng nề về trò chơi phòng bí ẩn.
Bạn thấy sao?