Kết Hôn Chớp Nhoáng [...] – Chương 5

Thực tế chứng minh Hạ Dĩ Minh là người có tầm xa.

Mẫu hậu đại nhân của tôi từ từ tỉnh ngộ ra khỏi niềm vui về việc tôi đăng ký kết hôn, đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Vào một buổi sáng thứ bảy nắng đẹp, bà lấy cớ cãi nhau với bố tôi, bất ngờ xông đến tận cửa.

Lúc đó tôi đang ngủ nướng trên giường, trong mơ màng cảm thấy có người hôn lên trán mình, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Hạ Dĩ Minh. Anh ta vuốt đầu tôi đầy sủng nịnh, với tôi dịu dàng: "Ninh Ninh, dậy thôi, mẹ chúng ta đến rồi."

Tôi giật mình tỉnh ngủ hẳn.

Trong một lúc, tôi không thể phân định khuôn mặt lạnh lùng của mẹ tôi đứng ở cửa đáng sợ hơn, hay nụ giả tạo của Hạ Dĩ Minh đứng bên giường đáng sợ hơn.

Tôi ngồi dậy gượng: "Mẹ, mẹ đến sao không trước một tiếng."

Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng: "Nói trước? Nói trước thì mẹ sao biết con bắt nạt Dĩ Minh thế nào sao?"

Tôi ngạc nhiên: "Con bắt nạt ấy chỗ nào?"

"Con không gì cả thì thôi đi, người ta đã hết cho con rồi, kết quả xong còn chẳng lòng. Chẳng qua nó chỉ hỏng một bộ đồ ngủ thôi mà, sao con lại mình mẩy đến mức phải ngủ riêng phòng?". Ánh mắt sắc bén của mẹ tôi quét qua bộ đồ ngủ đôi trên người tôi và Hạ Dĩ Minh, "Con không phải vẫn còn đồ ngủ để mặc đấy sao?"

Được rồi, tôi đại khái hiểu hình rồi, không khỏi thầm khen một câu cho sự thông minh của Hạ Dĩ Minh.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Hạ Dĩ Minh đảm đang xuống lầu mua đồ ăn sáng, tôi bị mẹ tôi đè trên ghế sofa nghe mắng.

"Giang Ninh, con không thể cậy mình kiếm nhiều tiền mà đẩy hết việc nhà cho nó ! Con tìm một người chồng, không phải một người giúp việc! Thế này còn ra thể thống gì nữa!"

Tôi cúi đầu lẩm bẩm: "Bố cũng chiều mẹ như mà?"

Mẹ tôi nổi giận: "Đừng nhắc đến bố con với mẹ! Nhờ ông ấy đổi chậu cho mấy cây hoa của mẹ thôi mà ông ấy cũng có thể chết hết hoa, còn cứng đầu không chịu nhận lỗi! Nhắc đến ông ấy là mẹ lại tức!"

... Tôi vỗ vỗ lưng mẹ, "Được rồi, không nhắc thì không nhắc."

Mẹ tôi liếc mắt tay tôi: "Con và Dĩ Minh định khi nào thì tổ chức đám cưới? Ngay cả nhẫn cũng không đeo, ai biết con đã kết hôn?"

Tôi bất lực: "Những người xung quanh con và ấy đều biết mà. Công việc của chúng con đều rất bận, thật sự không có thời gian, đừng cứ đuổi theo chủ nghĩa hình thức thế chứ, ngoan nào."

Mẹ tôi trợn mắt tôi: "Thế còn con cái? Các con định khi nào có con? Tuổi con cũng không nhỏ nữa, việc này phải cho sớm chứ?"

Nụ của tôi cứng đờ trên mặt, thúc giục cưới xong là trực tiếp thúc giục sinh con, hay thật, không hổ danh là mẹ tôi.

"Ôi, không vội không vội, chúng con có kế hoạch của mình."

Tôi vất vả vờn qua vờn lại với mẹ tôi một hồi lâu, Hạ Dĩ Minh mới về, tôi lập tức bỏ mặc mẹ tôi, nhiệt đón tiếp, đỡ lấy đồ ăn sáng trong tay ta.

Tôi khẽ phàn nàn: "Sao đi lâu thế?"

Hạ Dĩ Minh giả vờ thân mật xoa xoa tóc tôi: "Để tránh lộ tẩy, tôi còn mua thêm vài thứ khác."

"Thứ gì?"

Hạ Dĩ Minh cúi người xuống, môi mỏng lướt qua vành tai tôi, giọng ta rất nhẹ, hơi thở nóng ấm phả qua da tôi, vừa nóng vừa ngứa: "Bu cao sao."

Ầm——

Ba chữ bình thường kia nổ tung trong đầu tôi như pháo hoa, tôi đứng ngây người tại chỗ, mặt đỏ xuống tận cổ. Nhưng mà, tôi không thể không công nhận, Hạ Dĩ Minh quả thật tiên đoán như thần.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...