Việc đăng ký kết hôn của tôi khá đột ngột, thân Từ Hoan đi công tác về liền lôi tôi ra ngoài.
"Tớ mới không trông chừng cậu bao lâu, cậu đã phát điên rồi à?"
Tôi chậm rãi ăn một miếng bánh mousse, thờ ơ : "Chẳng qua là tìm người cùng sống qua ngày thôi mà, có gì lạ đâu? Nhanh gọn lẹ, đỡ phải nghe bố mẹ tớ thúc giục như đòi mạng phía sau."
Từ Hoan thở dài: "Người đó thế nào?"
"Cũng tốt, bố mẹ tôi rất thích."
"Còn cậu thì sao?"
"Giặt giũ nấu nướng việc nhà ấy lo hết, mỗi ngày đưa đón tớ đi , ngoài việc không có tiền ra thì chẳng có gì để chê cả."
"Cậu không sợ ta là phượng hoàng nam à?"
"Cậu là biết ngay."
Tôi vẫy tay với Hạ Dĩ Minh đang đến đón tôi phía sau Từ Hoan. Từ Hoan quay đầu một cái, cả người liền thay đổi thần thái.
Tôi hỏi ấy: "Đáng không?"
Từ Hoan gật đầu một cái rất nghiêm túc: "Đáng."
Tôi bảo Hạ Dĩ Minh đi mua thêm đồ ăn.
Từ Hoan : "Cậu định sống với ta như sao?"
"Cứ sống đã, đều là do gia đình ép quá. Nếu sau này tụi tớ thật sự gặp người mình thích thì... tính sau."
"Không ngờ cậu đăng ký kết hôn, thực chất chỉ là tìm một người cùng phòng để đối phó với bố mẹ hai bên."
"Cũng gần như ,", tôi giả vờ phóng túng, "Cậu có nghe đến cưới trước sau không?"
Từ Hoan tỏ vẻ khinh thường.
Hạ Dĩ Minh gọi món xong ngồi xuống bên cạnh tôi: "Tối nay em muốn ăn gì? Đừng với tôi em chỉ ăn mấy món tráng miệng này nhé?"
"Bạn thân nhất của em,", tôi chỉ chỉ Từ Hoan, " phải mời người ta một bữa thịnh soạn chứ?"
Hạ Dĩ Minh , ghé sát tai tôi: "Tiền tiêu vặt của không đủ."
"Em còn chưa bắt nộp lương nữa kìa."
"Lương để dành có việc."
"Việc gì?"
"Sợ em cũng sản."
Tôi đạp Hạ Dĩ Minh một cái dưới gầm bàn.
Từ Hoan bị một cuộc điện thoại gọi đi gấp, không kịp ăn cơm với chúng tôi, trước khi đi còn một câu không muốn ăn cơm chó.
Bạn thấy sao?