Gần đến giờ tan , tôi với Hạ Dĩ Minh là tôi phải tăng ca, bảo không cần đến đón và cũng đừng nấu cơm tối cho tôi.
Dư Trạch muốn đưa tôi đến nhà hàng Tây mà trước đây chúng tôi hay đến, tôi từ chối và chọn một nhà hàng khác mà tôi thường lui tới.
Tôi vẫn cảm thấy không khí có chút khó xử, nên sau khi gọi món, tôi liên tục chuyện với Từ Hoan để di dời lực ý.
"Ninh Ninh." - Dư Trạch gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu ta.
"Anh đã nghe về chuyện em kết hôn rồi."
"Ừ."
"Sao không tổ chức đám cưới? Nghe em quen ta chưa đầy một tháng đã đăng ký kết hôn, em thật sự thích ta sao? Em có hiểu ta không?"
"Anh ấy đối xử với tôi rất tốt."
"Ninh Ninh,", Dư Trạch thẳng vào mắt tôi, "Em đang giận dỗi với sao?"
Tôi bỗng muốn : "Anh nghĩ nhiều rồi, Dư Trạch à. Nếu tôi giận thì đã chẳng đợi bốn năm mới kết hôn. Gặp người thực sự phù hợp, kết hôn nhanh cũng chẳng phải là chuyện gì to tát."
Nghe ra ý tứ trong lời của tôi, sắc mặt Dư Trạch tái đi đôi chút.
"Ninh Ninh, lúc đó chẳng có gì cả, muốn cho em cuộc sống tốt hơn. Anh không biết phải giải thích với em thế nào, cơ hội đó rất khó có , sau khi quay về sẽ có đãi ngộ rất tốt. Nhưng em đã đợi quá lâu rồi, sợ em không đồng ý, ..."
Tôi ngắt lời : "Dư Trạch, trong lòng rất rõ vì sao tôi chia tay với . Trong kế hoạch tương lai của , tôi luôn chỉ là một vai phụ không quan trọng, tôi lại không cần một vị trí không chắc chắn như ."
Dư Trạch khổ: "Vì thế em tìm một người đàn ông mọi việc đều phải dựa vào em?"
Ban đầu tôi đến đây với thái độ muốn hòa giải, khi nghe ta về Hạ Dĩ Minh như , tôi lập tức nổi giận.
"Tôi không biết nghe chuyện của tôi từ ai, chồng tôi tuyệt đối không phải là người như các người . Tôi tưởng hôm nay đến đây sẽ nhận lời chúc phúc của , nếu mang theo mục đích khác, xin lỗi, bữa cơm này không cần thiết phải tiếp tục nữa."
Tôi cầm túi đứng dậy định đi, Dư Trạch giữ tay tôi lại và chặn đường đi, cố gắng vùng vẫy lần cuối: "Anh ta còn chưa mua nhẫn cho em, đây là cuộc hôn nhân em muốn sao?"
"Dư Trạch, có thật sự để tâm tìm hiểu tôi không?". Tôi rút tay ra, "Tôi chưa bao giờ quan tâm những thứ đó, ấy đối xử với tôi rất tốt, mọi việc đều nhường nhịn và chăm sóc tôi, tôi ở bên ấy đơn giản mà vui vẻ, đó chính là điều tôi muốn."
Tôi đẩy Dư Trạch ra: "Nhưng cảm ơn đã nhắc nhở tôi, cuộc sống thỉnh thoảng cũng cần một chút nghi thức. Sắp đến sinh nhật chồng tôi rồi, tôi phải đi mua quà cho ấy đây, Dư Tổng giám, tạm biệt."
Sau khi chọn xong quà cho Hạ Dĩ Minh ở một cửa hàng chuyên doanh, tâm trạng tôi mới khá hơn một chút. Định đi mua chút gì đó lót dạ, cờ gặp một đồng nghiệp nữ của Hạ Dĩ Minh đang đi dạo phố với trai.
Tôi chào: "Thật trùng hợp, Tiểu Phương, hẹn hò với trai à?"
Phương Tĩnh cũng nhận ra tôi, vẫy tay: "Chị Ninh." Cô ấy ra phía sau tôi, "Sao chị Ninh lại một mình, Hạ Tổng không đi cùng chị sao?"
Tay đang trả tiền của tôi khựng lại, tôi quay đầu ấy: "Hạ gì cơ?"
Phương Tĩnh cũng sững người một chút, rồi như hiểu ra: "Ôi, chị Ninh, chúng em đều biết rồi, chị đừng giả vờ nữa."
Tôi vẫn còn mơ hồ: "Biết cái gì? Chuyện Hạ Dĩ Minh thăng chức à?"
Nụ của Phương Tĩnh hoàn toàn cứng đờ, lưỡi còn hơi líu lại: "Chị Ninh, chị không phải, không phải thật sự không biết đấy chứ?"
Bạn thấy sao?