Kết Hôn Chớp Nhoáng [...] – Chương 12

Cái váy ngủ dây ren trong suốt này từ đâu ra ?

Chất vải mỏng như cánh ve này, mặc hay không mặc có gì khác biệt không?

Hạ Dĩ Minh nhướn mày tôi, ba chữ "đồ lưu manh" rõ ràng in trong ánh mắt , lặng lẽ tố cáo tôi.

Mặt tôi đỏ như gan heo, giật lấy cái váy trong tay biện minh: "Thật không phải em mua! Em có thể cho xem lịch sử mua sắm của em."

Hạ Dĩ Minh khoát tay, vẻ mặt như đã hiểu ra.

Tôi nghẹn lời, chân trần chạy về phòng lấy điện thoại đang sạc, vừa mở khóa màn hình đã thấy tin nhắn của Từ Hoan.

"Quần áo tớ mua cho cậu hiển thị đã nhận hàng rồi, đã mở chưa? Là cậu mở hay Hạ Dĩ Minh mở? Tớ cố đổi tên người nhận thành ấy đấy, đủ đơn giản thô bạo chưa?"

"... Cậu độc lắm."

"Biết cậu không đủ mặt dày, thân chị em tốt tất nhiên phải giúp cậu, thành công thì mời tớ một bữa là ."

Tôi đang định đi giải thích với Hạ Dĩ Minh, phát hiện đã cầm dép đứng sau lưng tôi, không kịp suy nghĩ tôi liền bán đứng Từ Hoan.

"Từ Hoan đấy, không liên quan đến em."

Hạ Dĩ Minh giơ tay về phía tôi: "Đưa điện thoại xem nào."

Tôi hoảng hốt, sao , phải biết rằng tin nhắn giữa con với thân là bí mật, dù có phải thở hắt ra hơi cuối cùng cũng phải xóa sạch.

"Không !", Tôi giấu điện thoại ra sau lưng, "Đây là riêng tư của em."

Hạ Dĩ Minh tiến lên một bước tác giật, tôi lùi lại một bước trượt ngã xuống giường, Hạ Dĩ Minh nổi hứng nghịch ngợm, nghiêng người đè lên tiếp tục giật điện thoại của tôi.

Nhìn dáng vẻ không chịu từ bỏ của Hạ Dĩ Minh, đầu óc tôi bỗng nóng lên, kéo cổ áo mình ra nhét điện thoại vào trong, trừng mắt thách thức .

Hạ Dĩ Minh sững người, tay lơ lửng giữa không trung tiến thoái lưỡng nan, rồi, vành tai đỏ lên, vì khoảng cách của chúng tôi rất gần, tôi thấy rất rõ.

Hạ Dĩ Minh vốn gì cũng thong dong tự nhiên, hoá ra cũng biết ngại, tôi như phát hiện ra châu Mỹ , hơi nhổm người lên thổi một hơi vào tai .

Hạ Dĩ Minh giật mình bật ra, tôi vẫn chưa muốn tha cho , ôm ngực hỏi: "Hạ Dĩ Minh, sao tai đỏ thế? Nóng à?"

Hạ Dĩ Minh lạnh: "Đồ ngủ mới của em tối nay mặc không? Không mặc thì để giặt cho."

Haizz, tôi chọc gì chứ, trình độ của tôi so với kém xa rồi, "Em để lát nữa bảo Từ Hoan trả hàng."

"Em chắc chắn không thử mặc xem sao à?", Hạ Dĩ Minh trêu chọc, "Nhỡ vừa người thật thì sao?"

Tôi cúi người nhặt dép bên giường, Hạ Dĩ Minh cũng biết điều im miệng, ngoan ngoãn chạy vào bếp nấu cơm tối.

Tôi mở lại giao diện chat với Từ Hoan, hung hăng gửi một đoạn voice một phút qua, chưa đợi Từ Hoan trả lời, đã nhận một thông báo kết .

Là Dư Trạch.

Ban đầu tôi định phớt lờ, tôi hiểu Dư Trạch, nếu tôi không đồng ý kết , ngày mai đi ta sẽ trực tiếp tìm tôi.

Tôi không muốn trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện phiếm ở văn phòng, đắn đo một lúc, tôi bấm đồng ý.

Tin nhắn của Dư Trạch đến rất nhanh.

"Ninh Ninh, chúng ta chuyện đi."

"Anh đi."

"Tối mai em có rảnh không, muốn mời em ăn tối."

"Có chuyện gì thì đi, Dư Tổng giám, cảnh hiện tại, chúng ta gặp mặt riêng không tiện."

Một cuộc gọi thoại gọi đến, tôi cúp máy.

"Dư Tổng giám, chắc cũng biết, tôi kết hôn rồi."

"Ninh Ninh, chúng ta hiện tại là đồng nghiệp, em định vẫn duy trì trạng thái khó xử này à? Nói chuyện đi."

Không còn cách nào khác, để có thể tiếp tục việc bình thường, tôi đồng ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...