Kết Hôn Chớp Nhoáng [...] – Chương 10

Thôi , tôi thừa nhận, tôi đã đổ gục rồi. Suy nghĩ rất lâu, tôi với Từ Hoan rằng tôi muốn theo đuổi Hạ Dĩ Minh.

Từ Hoan lải nhải giáo huấn tôi một hồi, tóm lại là, ấy bảo tôi có bệnh. Tôi ấy buồn bã, ấy thở dài cam chịu: "Chị đây biết sớm muộn gì cậu cũng không kìm lòng mà. Thế còn ta thì sao, thái độ thế nào?"

Tôi nghiến răng: "Hạ Dĩ Minh đúng là Liễu Hạ Huệ chính gốc, tớ ngủ trong lòng ấy mà ấy chẳng có phản ứng gì, còn không cho tớ lộn xộn."

Từ Hoan nhướn mắt ném cho tôi một cái khinh bỉ: "Nhìn cậu ở nhà suốt ngày ăn không ngồi rồi, đầu tóc rối bù mặc toàn đồ đen, nếu tớ là đàn ông, tớ cũng chẳng hứng thú với cậu."

"Thôi đừng mắng nữa."

Thế là Từ Hoan kéo tôi đi trung tâm thương mại cả buổi chiều, thề phải mới hoàn toàn tủ quần áo của tôi.

Lúc tôi về đến nhà đã khá muộn, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa, thực sự không còn sức nữa, bèn gọi to Hạ Dĩ Minh ra giúp tôi xách đồ.

Dạo này Hạ Dĩ Minh hơi bận, tan về nhà cũng luôn ngồi trước máy tính gõ phím, đeo cặp kính gọng kim loại mảnh, mặc đồ ở nhà với cổ áo rộng để lộ xương quai xanh tinh tế, điên cuồng nhảy múa trên điểm yếu thẩm mỹ của tôi.

Haiz, thực sự sợ một ngày nào đó tôi không kìm mà trực tiếp đè ta luôn.

Gọi mấy tiếng, Hạ Dĩ Minh mới từ phòng việc đi ra.

Nhìn thấy áo sơ mi kiểu Pháp và váy ngắn ôm body tôi đang mặc, khẽ nhíu mày: "Em đi mua quần áo à?"

Phản ứng của khiến tôi hơi thất vọng, rõ ràng ngay cả Từ Hoan vốn keo kiệt lời khen cũng bảo bộ này tôi trông không khác gì mấy em người mẫu eo thon chân dài.

Tôi "ừm" một tiếng, đưa hết túi mua sắm cho , còn mình thì đổi giày ở cửa.

Hạ Dĩ Minh cầm mấy cái túi lật qua lật lại: "Em không phải không thích mặc váy sao, sao hôm nay lại mua nhiều thế?"

"Em muốn đổi phong cách không à?", Tôi trợn mắt, "Em mặc váy không đẹp sao?"

Hạ Dĩ Minh do dự một lúc: "Đẹp lắm."

"Đừng gượng ép bản thân, không muốn khen thì thôi."

"Không phải," Hạ Dĩ Minh cúi mắt, "chỉ là...váy em mua... hơi ngắn."

Tôi lê dép đi vào trong: "Ngắn mới khoe chân dài."

"Đi mặc váy ngắn không tiện."

Tôi quay đầu trừng : "Vậy em chỉ mặc ở nhà cho xem thôi à?"

"Được,", Hạ Dĩ Minh cong môi, "chỉ mặc ở nhà."

Tôi vấp chân, suýt đâm vào bàn trà, Hạ Dĩ Minh nhanh tay đỡ lấy eo tôi.

Váy này của tôi là kiểu eo cao, tay vừa khớp nằm ở chỗ eo thon nhất, tôi mượn lực đứng vững, vẫn chưa buông tay.

Tôi định bảo buông ra, ngẩng đầu lên lại bắt gặp đôi mắt đen thẳm qua lớp kính. Hạ Dĩ Minh thuận thế kéo tôi vào lòng, một tay tháo kính, từ từ cúi đầu xuống.

Anh định hôn tôi sao? Sắp hôn rồi sao?

Tôi cố nén khóe miệng sắp nhếch lên, nhắm mắt lại.

Nụ hôn tưởng tượng mãi không thấy rơi xuống, Hạ Dĩ Minh chỉ cúi gần cổ tôi ngửi ngửi: "Em xịt nước hoa à? Mùi này hơi ngọt, không thơm bằng sữa tắm của em."

Mệt mỏi quá, thật sự.

Tôi nhắn tin cho Từ Hoan, tiền này phí hoài rồi, Hạ Dĩ Minh dường như bận đến ngốc luôn rồi, người bình thường tinh tường thế mà lúc quan trọng lại đần độn kinh khủng.

Từ Hoan khuyên tôi đừng nản lòng, ấy có thể Hạ Dĩ Minh chỉ là việc quá mệt, không có tâm trí nghĩ nhiều như thế, bảo tôi nấu cho Hạ Dĩ Minh bữa cơm để an ủi ấy.

Tôi hăng hái thử sức, dậy sớm nấu cháo cho Hạ Dĩ Minh, kết quả chỉ một lúc ngủ gật, cháo trắng biến thành cháo gạo đen, mùi khét tràn ngập cả căn bếp.

Sau khi mở vung nồi ra, Hạ Dĩ Minh im lặng, tôi rụt rè đứng sau lưng hỏi: "Còn cứu không?"

Hạ Dĩ Minh quay người lại: "Thay đồ đi, đưa em đi ăn sáng, tan nhớ nhắc mua cái nồi mới."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...