11
Trên đường về, Cố Dật Sơ dường như vẫn chưa hoàn hồn sau trận hỗn loạn vừa rồi.
Giọng ta có phần mơ hồ, như không biết đang hỏi hay đang nghĩ một mình.
“Hà Thu Họa, dạo này em bị sao ?”
Tôi nhắm mắt dưỡng thần, thong thả đáp lại bằng một câu hỏi:
“Anh lại giở bài cũ, định dùng họ để ép tôi quay về đúng không? Kết quả như hôm nay, hài lòng chưa?”
Cố Dật Sơ chăm đường, khoé miệng giật nhẹ, chẳng thể nổi.
“Vậy… sao lần này em lại không chịu tha thứ?
“Em không cần , giờ đến cả gia đình cũng không cần nữa sao?
“Hà Thu Họa, từ khi nào em trở nên tàn nhẫn như ?”
Giọng ta nghe bình tĩnh, từng câu từng chữ đều mang theo cảm giác bất lực tràn đầy.
Tôi từ từ mở mắt.
“Cố Dật Sơ, họ là người thân của , không phải của tôi.
“Trong lúc tôi hết lần này đến lần khác bị tổn thương, họ luôn chọn đứng về phía . Kể từ khoảnh khắc đó, họ đã không còn là gia đình tôi nữa.
“Điều duy nhất tôi hối hận là đã không tỉnh ra sớm hơn. Nhìn xem, đáng ra nên như từ lâu rồi.
“Từ giờ trở đi, tôi không còn gì để quan tâm nữa. Vậy định dùng cái gì để uy hiếp tôi?”
Tôi liếc , ánh mắt đầy thản nhiên.
Xe từ từ dừng lại, tôi mở cửa bước xuống không chút do dự.
Phía sau, một câu rất nhẹ, gần như tan biến trong gió:
“Đúng thật… biết dùng gì để giữ em lại bây giờ?”
Tôi gác hết những chuyện phiền phức lại phía sau, giữ lời hứa đưa Thẩm Tùng đi du lịch.
Một tháng ấy, chúng tôi cứ thế đi về phía Tây.
Chạy trên những cánh đồng cỏ bao , ngắm cảnh Nhật Chiếu Kim Sơn hùng vĩ đầy rung .
Sinh khí trong tôi như dần sống lại cùng từng nhịp đập máu nóng.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận tự do.
Thứ cảm giác đó… dễ khiến người ta nghiện.
Về lại thành phố, Cố Dật Sơ cầu tôi quay lại sống ở nhà.
Anh ta đã cho Hứa Mịch nghỉ việc, tôi sẽ không thấy ta nữa.
Tôi đồng ý. Dù sao ở đâu cũng chẳng quan trọng, miễn là ta vẫn trả tiền.
Ai ngờ vừa dọn về, Hứa Mịch đã như người phát điên xông tới.
Cô ta hình như có uống rượu, vừa khóc vừa loạn trong phòng khách, ôm lấy Cố Dật Sơ không chịu buông.
“Tôi không tin không tôi một chút nào!”
Cố Dật Sơ lúc này lại lạnh lùng đến mức xa lạ:
“Ừ. Không chút nào.”
Giọng Hứa Mịch cao vút, gay gắt:
“Nếu không tôi thì sao lại để tôi tháo nhẫn cưới , sao lại để tôi ngồi ghế phụ, sao lại vắng mặt trong sinh nhật Hà Thu Họa, còn để tôi đăng ảnh khiêu khích ta trên mạng xã hội? Anh dám là không có chút cảm nào với tôi sao?
“Có phải là con tiện nhân đó ép chia tay tôi không? Rõ ràng là ta cũng đi ngoại , lại không cho ly hôn? Tôi phải đi tìm ta chuyện!”
Cô ta gào lên rồi định lao lên lầu tìm tôi chuyện, bị Cố Dật Sơ kéo ngã xuống đất.
Giọng ta lạnh như băng, ẩn chứa cơn giận đang cố nén:
“Hứa Mịch, dám gọi vợ tôi là tiện nhân? Cô chán sống rồi à?!
“Cô là cái thá gì mà dám chạy đến trước mặt vợ tôi loạn?”
Hứa Mịch sững sờ ta, nước mắt tuôn không ngừng, lại lên như phát rồ.
“Cố Dật Sơ, giờ còn giả vờ chồng tốt?
“Lúc lên giường với tôi sướng như , có nghĩ tới vợ mình không?
“Bây giờ ta không thèm nữa thì lại quay đầu bám lấy? Anh đúng là… hèn đến phát ghê!”
Anh ta không phản bác gì, chỉ gọi giúp việc đến kéo Hứa Mịch đi.
Tôi từ trên cầu thang bước xuống, vừa chạm mắt với Cố Dật Sơ, ta lại như mất phương hướng, luống cuống đến lạ.
“Vợ à, thật sự đã dứt khoát với ta rồi—”
Tôi cắt lời ta:
“Chuyện của , không cần phải giải thích với tôi.”
Thấy túi xách trên tay tôi, Cố Dật Sơ vội hỏi:
“Em định đi đâu?”
Tôi đẩy cửa ra, không ngoái đầu lại:
“Thẩm Tùng hơi mệt, tôi qua chăm cậu ấy. Tối nay không về.”
Cố Dật Sơ không thêm lời nào.
Anh ta ngẩn ngơ cánh cửa khép lại, và bất ngờ, đôi mắt đỏ hoe.
12
Thẩm Tùng thật sự bị bệnh.
Có lẽ do mệt sau chuyến đi, về tới nơi là bắt đầu sốt nhẹ kéo dài.
Tôi ép cậu ấy đến bệnh viện truyền dịch, lấy thuốc, cả ngày chạy đôn chạy đáo.
“Ngủ một giấc cho ngon nhé.”
Tôi sờ trán cậu ấy rồi đứng dậy tắt đèn.
Thẩm Tùng kéo tay tôi lại, giọng khàn đặc:
“Đừng đi.”
“Không đi đâu, em ngủ đi, chị ở đây.”
Gương mặt cậu ấy tái nhợt vì bệnh, vẻ rạng rỡ ngày thường lại hóa ngoan ngoãn đến lạ.
“Chị à, từ nhỏ tới lớn chưa ai đối xử với em tốt như .”
“Nếu em muốn, sẽ có nhiều người đối xử tốt với em như thế mà.”
Thẩm Tùng tôi đầy cố chấp:
“Không giống. Em chỉ cần chị.”
Tôi khựng lại, mắt xuống.
“Em đang thế này… chắc không ăn gì đâu ha?”
“Cough… cough—”
Cậu ấy trừng mắt tôi, tai đỏ bừng.
“Thật ra vẫn đấy. Chị không muốn thử cảm giác 38 độ—”
Tôi lạnh mặt, bóp miệng cậu ấy lại:
“Dừng. Chị chưa đến mức bóc lột bệnh nhân đâu.”
“Không ngủ là chị về đấy.”
Thẩm Tùng nhắm mắt một cách miễn cưỡng, tay vẫn nắm chặt tay tôi.
Tôi cũng mặc kệ, cứ để cậu ấy nắm.
Sáng hôm sau, tôi nấu một nồi cháo thịt bằm trứng bắc thảo cho cậu ấy.
Thẩm Tùng lười biếng ôm eo tôi từ phía sau:
“Chị đi rồi à?”
“Ừ. Nhớ chăm sóc bản thân, vài hôm nữa chị lại qua.”
Cậu ấy nhíu mày:
“Sao giống nhau ? Em bệnh, chồng chị cũng bệnh?”
Tôi bật :
“Biết sao , dù gì người ta cũng là chồng chính thức.”
Thẩm Tùng tức đến mức cắn một cái vào xương quai xanh của tôi.
Tôi không khách khí, luồn tay vào trong áo cậu ấy, cảm nhận đường nét cơ thể săn chắc dưới lớp da mịn màng.
“Mạnh tay ghê. Tính ngồi chuyện chuyên sâu nửa tiếng hả?”
Cậu ấy khẽ hít vào một hơi.
Ánh mắt tối lại, bế tôi đặt lên mặt bàn bếp, một chân quỳ xuống.
“Nửa tiếng… không đủ đâu.”
13
Lúc tôi quay về nhà thì đã gần chạng vạng.
Giúp việc gọi tôi từ sớm, Cố Dật Sơ bị sốt cao.
Tôi chẳng buồn để tâm.
Kết quả là chưa bao lâu, chính Cố Dật Sơ gọi điện cho tôi.
Anh ta dùng công việc của Thẩm Tùng để uy hiếp, bắt tôi quay về nhà.
Vừa bước vào cửa, tôi không không rằng, thẳng tay ném chiếc túi xách vào mặt ta.
“Cố Dật Sơ, ngày nào cũng chơi trò này, thấy vui không?”
Anh ta đứng yên như tượng, cơ thể cao lớn lặng lẽ không một lời.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt ta dừng lại ở dấu vết cắn trên xương quai xanh của tôi, đồng tử khẽ co rút.
Tôi nhếch môi khinh.
“Nói đi, lần này lại định giở chiêu gì nữa?”
“Anh… đau dạ dày…”
Tôi mất kiên nhẫn:
“Đau thì đi khám bác sĩ, tôi đâu phải thầy thuốc!”
Môi ta khẽ , khô khốc, khó nhọc.
“Anh muốn ăn cháo thịt bằm trứng bắc thảo em nấu…”
“Không có tâm trạng.”
“Với Thẩm Tùng thì lại có tâm trạng chứ gì?”
Tôi khựng lại trên cầu thang, quay đầu cau mày .
“Anh rình xem cả story của người ta à?
“Cố Dật Sơ, chính là người đề xuất mối quan hệ mở, giờ còn nổi cơn ghen cái quái gì?
“Anh là CEO một công ty niêm yết mà rảnh rỗi đến hả? Ngày nào cũng lượn lờ theo dõi người ta, thấy có thành tựu không?
“Anh tưởng đè Thẩm Tùng là ép tôi sao? Cậu ấy đi rồi, còn có Lý Tùng, Lục Tùng, Chu Tùng… Tôi dùng tiền của nuôi đàn ông khác cũng không thấy áy náy tí nào.
“Đến bao giờ mới chịu hiểu, chẳng ai quan tâm có bệnh hay không!”
Cố Dật Sơ đột nhiên khom người ôm bụng, trán toát mồ hôi lạnh, trông đau đến mức không đứng vững.
Anh ta định gì đó, đau đến không thể thốt thành lời.
Ánh mắt ta tôi, rõ ràng là đang cầu xin.
Tôi chỉ lạnh lùng ta lảo đảo như cái xác không hồn.
Rút điện thoại gọi cho giúp việc, sau đó thản nhiên quay người lên lầu.
Bạn thấy sao?