Kết Hôn Bảy Năm [...] – Chương 4

10

Chuyển ra ngoài sống chưa bao lâu, Cố Dật Sơ lại bắt đầu loạn giữa đêm.

Mấy người em của ta kéo tôi vào một group chat.

Gửi vài video quay cảnh ta say xỉn ở hội quán, gọi tên tôi không ngừng.

Không hổ danh là Cố Dật Sơ – biết chính xác cách nào để tôi thấy kinh tởm.

[Chị dâu, dù sao đi nữa cũng không thể mặc kệ Sơ như , ấy sắp phải đưa vào viện rồi.]

Tôi trả lời:

[Không gọi cho tiểu tam của ta đến đón à?]

[Anh ấy chỉ muốn chị đến thôi.]

Tôi gửi luôn đoạn video hôm Cố Dật Sơ thề thốt rằng sẽ không bao giờ hối hận vào group.

Không ai dám thêm câu nào.

Rất nhanh sau đó, nhóm chat bị giải tán.

Nhưng điện thoại tôi lập tức đổ chuông.

“Chị dâu, Sơ say lắm, tụi em không xử lý nổi, chị có thể đến một chuyến không? Em xin chị đấy.”

Tôi định cúp máy thì bên kia đầu dây đổi giọng – là Cố Dật Sơ.

“Hà Thu Họa, đến đón đi. Tiền sinh hoạt tháng này nhân đôi cho.”

Tôi im lặng hai giây:

“Địa chỉ?”

Lúc ấy, Thẩm Tùng mơ màng ôm eo tôi, mắt còn chưa mở hẳn:

“Không đi.”

Tôi hôn lên má một cái.

“Ngoan nào, sẽ bảo ấy mua thêm một chiếc siêu xe nữa, tháng sau mình đi du lịch tự lái nhé.”

Lúc đó Thẩm Tùng mới chịu buông tha.

Khi tôi đến nơi, là một người của Cố Dật Sơ ra đón.

Cũng chính là cái gã từng dùng giọng điệu kẻ bề trên khuyên tôi “đừng to chuyện”.

Đứng ngay trong tầm mắt của Cố Dật Sơ, tôi vỗ nhẹ vào mặt gã.

“Tôi thấy vẫn còn phong độ lắm đấy. Cũng biết giờ tôi và Cố Dật Sơ mỗi người một hướng rồi. Có hứng đi dạo phố với tôi không?”

Gã ta ngơ ra, cổ họng vô thức nuốt khan.

Chưa kịp trả lời thì cú của Cố Dật Sơ đã bay thẳng vào mặt gã.

“Mẹ kiếp, mày vợ tao bằng ánh mắt gì đấy hả?”

Bạn ta bị đánh đến choáng váng.

“Gì chứ? Tôi có gì đâu!”

Nhưng lúc đó, Cố Dật Sơ nào còn nghe lọt câu nào, còn định lao vào đánh tiếp, khiến bên kia cũng nổi nóng.

“Ông điên rồi à?!”

Hai người giằng co, phải mấy người lao vào mới kéo ra.

Tôi khoanh tay đứng , thích thú như đang xem kịch.

Khi Cố Dật Sơ ngồi vào ghế phụ, thấy tôi vẫn tươi tắn thì có chút ngơ ngẩn.

Tâm trạng tôi đang rất tốt, cũng không để ý việc ta cứ chằm chằm.

“Muốn đi đâu? Về tổ ấm ngọt ngào của với Hứa Mịch à?”

Anh ta sững lại một lúc, giọng khàn khàn:

“Đó là… nhà của chúng ta.”

Tôi im lặng, mùi rượu nồng nặc từ người ta khiến tôi khó chịu.

“Chiếc xe này nồng nặc mùi rượu, tôi sẽ đem đi vệ sinh. Anh mua cho tôi cái mới đi, tôi chọn xong sẽ gửi mẫu.”

Cố Dật Sơ nhắm mắt lại, tôi còn tưởng ta ngủ rồi.

Nhưng lại nghe thấy giễu mình:

“Giữa chúng ta giờ chỉ còn về mấy chuyện như thế này thôi à?”

Tôi thấy buồn không hiểu nổi.

“Chẳng phải chính bảo tôi phu nhân nhà giàu sao? Giờ lại than vãn gì nữa?

“Giờ giá trị duy nhất của đối với tôi là kiếm tiền cho tôi tiêu thôi, chứ nghĩ sao tôi lại phải chết tâm ôm lấy một thằng đàn ông mục nát như ? Xin lỗi, tôi không hèn như .”

Cố Dật Sơ hít sâu, từ từ mở mắt ra.

Trong đôi mắt ấy có gì đó u ám đang cuộn lên, không rõ là giận dữ, thất vọng hay gì khác.

“Thu Họa, thật sự không nhận ra em nữa rồi.”

Tôi bật :

“Không chịu nổi nữa thì ly hôn đi.”

Cố Dật Sơ cũng bật khẽ:

“Ly hôn? Không đời nào.”

Cố Dật Sơ rõ ràng đã quyết tâm khổ tôi cho bằng .

Vừa nhận xe mới, đang lên kế hoạch đi du lịch cùng Thẩm Tùng thì mẹ tôi gọi tới mấy chục cuộc, bảo tôi về nhà ăn cơm.

Tôi không tin là không có bàn tay của Cố Dật Sơ nhúng vào.

Quả nhiên, vừa mở cửa ra đã thấy cả nhà đang ngồi ăn uống vui vẻ với ta.

Ba tôi chắc uống hơi nhiều, mặt đỏ bừng, vẫy tay mời tôi vào:

“Thu Họa, thằng Dật Sơ nó sẽ cắt đứt với mấy con bên ngoài, từ giờ sống tử tế với con!”

Tôi không nhịn , liếc ta một cái.

Lại đang giở trò gì nữa đây?

Ánh mắt Cố Dật Sơ không hề né tránh, nét mặt đầy chân thành – giống hệt cái vẻ hối lỗi lúc lần đầu bị bắt quả tang ngoại .

“Vợ à, đã hứa với ba mẹ rồi, cho thêm một cơ hội nữa, không?”

Mẹ tôi đến híp cả mắt.

“Đúng rồi, có chuyện gì thì cho rõ, gia đình yên ổn thì mới ăn tốt chứ.

“Mẹ thấy hai đứa nên sinh con sớm, có con rồi thì hôn nhân sẽ vững vàng hơn nhiều.”

Cố Dật Sơ gật đầu lia lịa, cả nhà đều đồng với mẹ tôi, chẳng ai thèm hỏi ý tôi.

Tôi gắp một miếng cá cho vào miệng, đến khi họ xong mới nở một nụ nhạt.

“Ủa? Cố Dật Sơ chưa với mọi người à? Tôi cũng ngoại rồi đó.”

Bầu không khí lập tức im phăng phắc.

Đồng tử của Cố Dật Sơ co rút lại, ta không thể tin nổi tôi lại thẳng thừng xé toạc tấm màn che cuối cùng như .

Em trai tôi là người phản ứng đầu tiên, gượng:

“Chị… chị đúng không?”

Tôi nghiêng đầu nó:

“Chị với chồng chị đã thống nhất hôn nhân mở từ lâu rồi, ai chơi đường nấy. Em còn trẻ, chắc hiểu mấy chuyện này mà?”

Cố Dật Sơ siết chặt lấy tay tôi, hơi run.

Khuôn mặt ta không rõ là đang hay đang khóc, chỉ thấy nhăn nhúm, méo mó.

“Vợ à, hôm đó chỉ buột miệng thôi, chúng ta đừng nhắc chuyện đó nữa không?”

Tôi giật tay ra khỏi ta.

“Tôi không hiểu đang tính gì. Giờ không phải rất ổn sao? Tôi không xen vào đời , cũng đừng xen vào tôi.”

Bố tôi đập đũa xuống bàn, vang lên một tiếng chói tai.

“Mày là đàn bà mà cũng dám đi ngoại ? Đúng là vô liêm sỉ!”

Mẹ tôi cũng hùa theo:

“Đàn bà là phải biết giữ mình, Hà Thu Họa, mày mau cắt đứt với cái thằng đó cho tao!”

Thấy tôi vẫn thản nhiên ăn cơm, mẹ liền hất văng đôi đũa trên tay tôi.

“Nghe thấy không hả?!”

Không khí toàn mùi rượu và khói thuốc, đến hít thở cũng khó khăn.

Tôi đứng bật dậy, dằn mạnh tay lên bàn.

“Không cho ăn đúng không? Vậy thì khỏi ăn luôn!”

Chén đĩa va vào nhau vỡ loảng xoảng, văng tứ tung đầy đất.

Cố Dật Sơ chết lặng tại chỗ, ánh mắt tôi xa lạ như đang một người hoàn toàn khác.

Tôi lạnh:

“Phụ nữ ngoại là đê tiện, đàn ông ngoại thì là lỗi của phụ nữ. Đàn ông muốn quay về gia đình là cao thượng, phụ nữ đòi ly hôn thì là vạch áo cho người xem lưng.

“Các người coi con rể như con ruột, còn con ruột thì chà đạp không tiếc lời. Hay thật đấy!”

Tôi cất giọng lớn hơn:

“Khinh thường phụ nữ lắm phải không?”

Tôi quay sang bố mình:

“Ngày bố mổ, ai là người trả tiền viện phí? Là đứa con trai quý của bố sao? Là tôi! Là con mà bố luôn coi thường đây!”

Tôi quay sang mẹ:

“Ngày nào ăn xong, chồng với con trai mẹ nằm ườn trên ghế, là tôi dọn dẹp chỉ vì muốn mẹ đỡ cực. Mẹ thì bảo con phải siêng năng mới dễ lấy chồng.

“Đồ ăn, thức uống mẹ lúc nào cũng nghĩ đến con trai. Đến khi mẹ đau lưng nhập viện thì mới nhớ tới tôi.

“Tôi bận không qua , nhờ thằng ‘con trai quý’ ghé thăm mẹ, mẹ vui đến mức cứ khen: con trai mới tốt, con trai mới đáng tin. Bao nhiêu việc tôi vì mẹ, chỉ một câu đó đã phủi sạch. Mẹ nghĩ tôi nợ mẹ chắc?”

Tôi khắp căn phòng.

“Căn nhà này, cũng là tôi tiết kiệm mua cho các người. Thằng con trai quý gì?”

Tôi chỉ vào gương mặt tái xanh tái xám của Hà Sùng Văn.

“Mày thì suốt ngày chỉ biết van xin tao đừng ly hôn, cả cái sự nghiệp mày cũng dựa vào rể.

“Thế thì tao ly hôn, mày cưới nó đi, không phải hợp lý à?”

“Hà Thu Họa, mày điên rồi đúng không?!”

Bố tôi tức điên, lao tới định đánh tôi, bị Cố Dật Sơ giữ chặt lại.

Anh ta tôi trân trân, như không tin nổi vào mắt mình.

Dù gì, gia đình vẫn luôn là điểm yếu cuối cùng của tôi. Giờ tôi lại tự tay đập tan điều đó.

“Điên? Có thể lắm.”

Tôi đảo mắt một vòng, rồi cầm lấy cây gậy bóng chày gần đó, đập thẳng vào cái TV trước mặt.

“Đã xem thường phụ nữ đến thì đừng dùng tiền của phụ nữ nữa. Để ‘con trai vàng’ và ‘con rể quý’ các người bỏ tiền ra mà mua!”

Cái TV – tôi mua, đập!

Cái tủ lạnh – tôi mua, đập!

Cái máy lạnh – tôi mua, đập luôn!

Tôi đập tất cả những gì có thể đập, sạch, không chừa gì hết.

Cả căn nhà rơi vào hỗn loạn. Mẹ tôi đập đùi gào khóc, mắng tôi là đồ bất hiếu, là đồ vô ơn, nuôi một con như không bằng chết quách đi.

Tôi bà, mỉm dịu dàng.

“Nếu mẹ muốn chết thì cứ việc. Lần trước uống thuốc trừ sâu còn cứu , lần sau thì nhảy lầu luôn đi, nhớ chọn toà nhà nào cao cao một chút, lần này tôi nhất định sẽ không cản.”

Tiếng gào khóc của bà lập tức im bặt.

Đợi mọi thứ tan hoang, tôi quăng cây gậy đi, những gương mặt đầy hoảng sợ của người thân.

“Từ nay tôi sẽ không quản các người nữa. Sống hay chết tuỳ. Nhưng nếu còn ép tôi thêm một lần nào nữa, tôi không chắc sẽ phát điên tới mức nào đâu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...