8
Thẩm Tùng đưa tôi về một căn hộ đứng tên tôi.
Anh ta như ở nhà mình, ôm chặt lấy tôi không chịu buông.
“Chồng chị về rồi, chị chẳng thèm tìm em nữa. Trong lòng chị, rốt cuộc em là gì?”
Tôi xoa nhẹ mái tóc ta, dịu dàng:
“Là nhân.”
Thẩm Tùng: “…”
Anh ta mặt đáng thương bằng gương mặt đẹp đến quá đáng của mình.
“Được rồi, giờ có thể ở bên nhân một lát không?”
Giọng thì như hỏi ý, tay ta đã rất thành thạo luồn vào trong áo tôi.
Tôi: “…”
Thật khó để liên hệ người đàn ông dịu dàng trước mặt với kẻ lạnh lùng cay nghiệt cách đây hai tháng.
Tôi và Thẩm Tùng gặp nhau lần đầu… không mấy đẹp đẽ.
Khi đó, Cố Dật Sơ lại một lần nữa bị tôi bắt quả tang ngoại .
Mẹ tôi giả vờ mắng ta trước mặt tôi một trận, sau đó thì lộ ra ý định thật.
Bà trách tôi không giữ trái tim ta, chê bai kiểu tóc, vóc dáng, tính cách của tôi, tôi chẳng có gì ra hồn.
Cuối cùng bà khuyên tôi nên ăn diện, trang điểm, đẹp để “lấy lòng” Cố Dật Sơ.
Tôi ói ngay trước mặt bà.
Nôn đến mức cổ họng nóng rát như bị thiêu đốt, dạ dày thì cứ cuộn lên đầy buồn nôn không diễn tả .
Buồn là… mẹ tôi còn tưởng tôi có thai.
Hớn hở kéo tôi đi khám, kết quả chỉ là viêm dạ dày.
Bà thất vọng lẩm bẩm rồi bỏ về.
Tôi thất thần rời khỏi bệnh viện, bước đi như cái xác không hồn.
Không biết đã đi bao lâu, có người đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
“Thử tìm hiểu về gym xem?”
Hai chữ “tập gym” như đâm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của tôi.
Tôi mất hết lý trí, bật khóc nức nở ngay giữa đường.
“Anh cũng nghĩ tôi nên tập gym để đẹp lấy lòng một thằng chồng ngoại sao?
“Anh cũng nghĩ chồng tôi lăng nhăng là do tôi xấu, do tôi thân hình tệ phải không?
“Anh cũng nghĩ đó là lỗi của tôi à?!”
Người đi đường dừng lại tôi như xem trò .
Khoảnh khắc đó, tôi tuyệt vọng vô cùng.
Tôi vội vàng xin lỗi, giật lấy tấm danh thiếp rồi bước nhanh đi.
Phía sau, giọng trầm và rõ của ta vang lên:
“Em rất ổn. Việc chồng em ngoại không phải lỗi của em.
Anh ta là người đã đứng trên lễ đường, tuyên bố sẽ em cả đời, lại không giữ lời hứa – đó là thất bại của ta.
“Tập gym không phải để vừa lòng ai, mà để cảm nhận cảm giác tự tay tạo nên một phiên bản tốt nhất của chính mình.”
Tôi lau nước mắt một cách qua loa rồi bước đi càng nhanh hơn.
Hôm đó, tôi ngồi bên bờ sông rất lâu.
Đến lúc quay đầu lại, một dáng người cao lớn đã đứng phía sau tôi.
Là người xa lạ, lại sợ tôi nghĩ quẩn nên âm thầm ở lại bên cạnh.
Sau đó, tôi đến phòng gym của ta và đăng ký gói thành viên cao cấp nhất.
Anh ta trở thành huấn luyện viên cá nhân của tôi.
Tôi cũng biết tên : Thẩm Tùng.
9
Thẩm Tùng rất đẹp trai, mỗi ngày có vô số hội viên đến bắt chuyện.
Nhưng ngoài công việc ra, ta luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người.
Huống chi tôi lại còn là phụ nữ có chồng.
Nhưng tôi là người rất kiên nhẫn.
Hồi đại học, Cố Dật Sơ nghèo rớt mồng tơi, đẹp trai và đầy tham vọng.
Khí chất lạnh lùng kiểu cấm dục của ta khiến không ít tiểu thư nhà giàu đổ rầm rầm.
Nhưng ta chưa bao giờ dao , ai đến tán đều bị từ chối thẳng thừng.
Lúc đó tôi biết ngay, một đứa nhà bình thường như tôi mới là kiểu người có thể chuyện với ta.
Tôi ngày nào cũng lượn lờ quanh , thể hiện mình thích cố không thổ lộ, để không có cơ hội từ chối.
Hai năm trôi qua người theo đuổi ta đổi liên tục, còn tôi thì vẫn kiên định giữ vị trí.
Cuối cùng Cố Dật Sơ cũng dao .
Bước ngoặt là lúc mẹ bị bệnh ngất xỉu, tôi đi cùng vào viện, chăm sóc bà suốt nửa tháng.
Cố Dật Sơ chủ hôn tôi, cả đời này sẽ không phụ tôi.
Dù bây giờ lại thì đúng là lời gió bay.
Nhưng đi cũng phải lại, tôi có chút kinh nghiệm trong việc theo đuổi những người đàn ông khó nhằn.
Sau khi kết WeChat với Thẩm Tùng, tôi lục tung cả trang cá nhân của ta.
Dù chỉ có vài bài đăng lẻ tẻ, thông tin bên trong cũng đủ nhiều.
Bài hát ta chia sẻ, ảnh phim, chủ đề thích…
Tôi mất vài ngày để “nghiên cứu chuyên sâu”.
Sau đó, mỗi lần đi học lại vô nhắc đến vài điều liên quan – thế là có cớ để chuyện.
Rõ ràng, tần suất ta nhắn tin cho tôi ngày một tăng.
Ban ngày đi học, thỉnh thoảng có chút tiếp thân thể, ban đêm thì càng dễ hòa hợp về tâm hồn.
Có lẽ do tuổi tác tăng lên, tôi càng trở nên quyến rũ hơn.
Chưa đầy hai tháng, ta đã bắt đầu mở lòng với tôi.
Thẩm Tùng là con nhà giàu, gia nghiệp chủ yếu đặt ở nước ngoài.
Bố mẹ ta kết hôn vì lợi ích thương mại, sinh ra rồi nhanh chóng ly hôn, mỗi người lại có nhân bên ngoài.
Từ nhỏ không cảm nhận , chọn cách bỏ nhà ra đi.
Anh quay về Trung Quốc, thà một HLV thể hình còn hơn quay lại thừa kế khối tài sản lạnh lẽo kia.
Tôi: “…”
Thẩm Tùng hỏi tôi:
“Chị à, có phải chị đang nghĩ em rất ngốc không?”
Tôi nhẹ:
“Thật ra… cũng ngốc thật. Giống hệt em của chị hồi xưa.
“Em bỏ nhà ra đi, có phải hy vọng họ sẽ chủ đi tìm em? Nhưng thực tế thì sao, họ sẽ nhanh chóng quên em thôi. Cái khối tài sản đáng lẽ thuộc về em, rồi cũng sẽ rơi vào tay mấy đứa con ngoài giá thú.
“Người không em, khi thấy em khóc, phản ứng đầu tiên là chán ghét chứ không phải xót xa. Chị từng trải qua rồi.”
Thẩm Tùng tôi ngơ ngác, ánh mắt khẽ dao .
“Chắc chị đã khổ sở nhiều lắm đúng không?”
Tôi đưa tay vuốt nhẹ lồng ngực săn chắc của :
“Thật ra, chỉ cần tự mình tỉnh lại là . Đừng mong chờ gì vào ai nữa, cuộc sống sẽ dễ thở hơn nhiều.
“Thay vì ngồi dằn vặt người khác vui vẻ, chi bằng tự tìm cách hưởng thụ đi cho xong.
“Mà nhắc tới chuyện vui vẻ… cái chỗ đó của em—”
Thẩm Tùng bất đắc dĩ giữ lấy tay tôi.
“Chị thật sự chỉ mê mỗi cơ thể em thôi đúng không?
“Nhưng mà… nhắc tới ‘vui vẻ’, chỗ đó của em đúng là…”
Anh không tiếp, mà thay vào đó là những nụ hôn kéo dài từ trên xuống.
Bằng hành thực tế, chứng minh – đúng là tôi rất thoải mái.
Bạn thấy sao?