5
Gần đây Hà Thu Họa có gì đó rất khác lạ.
Làm bao năm ở công ty, nghỉ là nghỉ luôn.
Cô ấy : “Làm bà chủ nhà giàu còn đi gì, chỉ cần tập trung hưởng thụ thôi.”
Phải biết rằng trước kia dù có bận rộn hay mệt mỏi đến đâu, ấy cũng không chịu nghỉ việc, từng đó là điểm tựa của bản thân.
Giờ thì mua siêu xe, mua trang sức, mua cả đồ cổ — những thứ trước đây ấy không mấy quan tâm.
Thẻ đen Cố Dật Sơ đưa, trước kia ấy chẳng thèm dùng. Sau này cũng lười đưa nữa.
Nhưng giờ thì khác, cái gì cũng nhận, nhận rất tự nhiên.
Thích món nào, gửi ảnh cho ta ngay, cái kiểu tùy hứng đó thậm chí còn có chút… đáng .
Cô ấy uốn tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt vốn đã rực rỡ lại càng thêm sắc sảo.
Cố Dật Sơ bắt đầu thấy bất an.
Anh ta hỏi giúp việc dạo này Hà Thu Họa gì.
Giúp việc ấy ra ngoài tập gym mỗi ngày.
Tập gym, là để quyến rũ sao?
Cố Dật Sơ biết rõ, Hà Thu Họa xưa nay cứng đầu, có khi nào cuối cùng cũng chịu hiểu chuyện rồi?
Anh ta lẽ ra nên vui, không hiểu sao trong lòng lại thấy ngột ngạt.
Cảm giác như mọi thứ đang dần rời khỏi tầm kiểm soát.
Hà Thu Họa… không nên như thế này mới đúng.
Anh ta ngồi trong văn phòng, châm một điếu thuốc, lặp lại trong đầu những điều bất thường dạo gần đây.
Hôn nhân mở…
Không thể nào.
Hà Thu Họa cho dù chết tâm với , cùng lắm cũng chỉ nghĩ mọi cách để ly hôn.
Cô ấy không bao giờ vượt qua nổi cái ranh giới đó.
Cố Dật Sơ càng nghĩ, trong lòng càng thấy bực bội.
Hứa Mịch lúc này đang rúc vào lòng thì thầm:
“Ngày nào cũng ăn mặc lồng lộn, không chừng thật sự đang ra ngoài cặp kè với ai rồi cũng nên?”
Câu đó như đánh mạnh vào dây thần kinh đã căng như dây đàn trong đầu Cố Dật Sơ.
Anh túm lấy tóc ta, kéo mạnh xuống.
Trong tiếng kêu đau và ánh mắt kinh hoàng của Hứa Mịch, gương mặt Cố Dật Sơ tràn đầy sát khí.
“Vợ tôi thế nào liên quan gì đến ? Cô là kẻ thứ ba mà không biết mình mấy lạng mấy cân à?”
Mắt Hứa Mịch lập tức đỏ hoe, vẫn cúi đầu ngoan ngoãn xin tha thứ.
“Em xin lỗi, em biết lỗi rồi.”
Nhưng Cố Dật Sơ đã mất hết hứng, cầm áo khoác đứng dậy rời đi.
Đúng lúc có chuyến công tác một tuần ở Tô Thị.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ghé qua một ngôi chùa mà hai người từng đến sau khi cưới.
Trong sân có một cây đa lớn, trên đó treo đầy dây đỏ cầu duyên.
Cố Dật Sơ phải mất một lúc mới tìm sợi dây mà hai người từng treo lên.
Nó đã phai màu rõ rệt.
Nhưng vẫn nhận ra nét chữ quen thuộc của :
[Hà Thu Họa và Cố Dật Sơ nhau cả đời.]
Mi mắt bỗng đau nhói, vị mặn chát nơi khóe mắt lan ra lúc nào không hay.
Cố Dật Sơ đột nhiên rất muốn quay về, rất muốn gặp lại Hà Thu Họa.
Nhưng khi đẩy cửa vào nhà, lại thấy quần áo vứt đầy đất.
Từ trong phòng Thu Họa vọng ra tiếng lười biếng của .
“Đừng quậy nữa, Thẩm Tùng. Bế em vào tắm đi.”
Anh đứng chết trân tại chỗ.
6
Khi mở cửa, trên người tôi chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.
Thẩm Tùng “a” lên một tiếng, quay đầu lại, bộ khổ sở.
“Chị ơi, chẳng phải bảo chồng chị đi công tác rồi sao? Sao tự dưng lại về?”
Tôi mỉm trấn an ta, rồi về phía cửa.
“Sao về không báo trước một tiếng?”
Cố Dật Sơ lúc này như hóa đá, đứng yên không nhúc nhích.
Trong mắt là sự bàng hoàng rõ ràng, như thể chưa từng nghĩ sẽ chứng kiến cảnh tượng này.
Vài giây sau, mới hoàn hồn lại, lập tức nổi điên.
Giơ nắm lao về phía Thẩm Tùng.
May mà Thẩm Tùng đã chuẩn bị tinh thần từ lúc ở bên tôi, luôn nhắc bản thân phải tập luyện để tránh bị chồng tôi đánh.
Anh ta nhẹ nhàng né sang bên, giọng nhàn nhã:
“Vừa vừa phải phải thôi, đánh tôi bị thương thì vợ lại đau lòng. Đúng là không biết điều.”
Tôi bật .
“Thẩm Tùng, về trước đi. Chắc chồng tôi có chuyện muốn . Hẹn lần sau gặp.”
Anh ta nhặt đồ dưới đất lên, rồi trước mặt Cố Dật Sơ, cúi xuống nâng cằm tôi lên, hôn sâu một cái.
“Chị à, đừng để em đợi lâu nhé.”
Tôi mỉm gật đầu, tiễn ta ra cửa.
Vừa đứng thẳng dậy, cổ tay liền bị ai đó siết mạnh, kéo tôi vào phòng tắm.
Ánh mắt Cố Dật Sơ đầy tia máu vì phẫn nộ, ta điên cuồng giật khăn tắm trên người tôi, kéo tôi vào bồn xả nước.
Tôi đau đến hét lên, rồi không nể nang gì, tát thẳng một cái.
“Anh điên à?!”
Cú tát ta nghiêng cả mặt, lý trí như cũng dần quay lại.
Cố Dật Sơ nghiến chặt quai hàm, trừng mắt tôi:
“Hà Thu Họa, em dám phản bội sao?!”
Tôi nhíu mày:
“Cố Dật Sơ, giả vờ mất trí à? Hôm đề nghị hôn nhân mở, còn thề sống thề chết là không bao giờ hối hận. Giờ đang cái gì đây?”
Gương mặt Cố Dật Sơ tái đi theo từng giọt nước chảy xuống.
Môi run run:
“Bởi vì—”
“Bởi vì chắc chắn tôi không dám vượt qua giới hạn đó, chắc chắn tôi chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào bụng đúng không?”
Tôi đưa tay gác lên thành bồn tắm, thoải mái phô bày những vết hôn mập mờ trên người mình.
Cố Dật Sơ như bị đâm vào mắt, đột ngột quay đầu tránh né.
Nắm tay ta siết đến mức trắng bệch, khẽ run lên từng đợt.
Tôi bật khẽ:
“Anh đúng là hèn hết phần thiên hạ.”
7
Sau trận cãi vã căng thẳng, Cố Dật Sơ như muốn trả đũa tôi, thẳng thừng đưa Hứa Mịch về nhà.
Cô giúp việc từ ban đầu sốc đến mức không biết phản ứng ra sao, sau thì chọn cách giả câm giả điếc.
Tôi chẳng lấy lạ, thậm chí còn khen Hứa Mịch cái váy ngủ mới mua trông cũng khá quyến rũ.
Cố Dật Sơ thấy vẻ thờ ơ không chút quan tâm của tôi lại càng tức.
Anh ta kéo Hứa Mịch vào phòng ngủ, cố ầm ĩ để sự ý.
Tôi ngủ tầng trên, họ “thi công” ngay phòng bên cạnh.
Tôi ngủ tầng dưới, họ chuyển trận ra ngay phòng khách.
Nửa đêm, tôi lại bị tiếng lớn đến chói tai tỉnh dậy. Nhịn không nổi nữa.
Tôi đá mạnh cửa phòng bọn họ, tức điên hét lên:
“Các người có biết giữ thể diện không hả? Còn cho người ta ngủ không?!”
Cửa nhanh chóng bị mở ra.
Cố Dật Sơ đứng đó, để trần phần thân trên, đầy vết cào xước, khóe miệng cong lên như đang giễu cợt.
“Em không phải không quan tâm sao? Giờ nổi điên cái gì?”
Tôi cố nén cơn giận:
“Anh gì, ở đâu, dùng tư thế gì, tôi thật sự không quan tâm. Nhưng tôi hy vọng lúc người khác cần nghỉ ngơi, hai người có thể nhẹ nhàng một chút.
“Chút cầu cơ bản cũng không à?”
Cố Dật Sơ cúi đầu tôi rất lâu, như đang cố tìm trong mắt tôi chút ghen tuông nào đó.
Sau vài giây đối mặt căng thẳng, ta thấy chẳng thú vị gì nữa, khẽ nhếch môi:
“Xin lỗi, không .”
Hứa Mịch cũng vừa khoác váy ngủ đi ra, mềm mại tựa vào người ta.
“Thật ngại quá, tôi cũng nhắc nhở ấy rồi mà ấy không chịu nghe.
“Dù sao đây cũng là nhà ấy, Hà, ráng chịu chút đi.”
Tôi nghe xong, như bừng tỉnh.
Lặng lẽ quay về phòng.
Nửa tiếng sau, tôi kéo vali ra cửa.
Vừa hay gặp Thẩm Tùng đang ngồi trong phòng khách, Cố Dật Sơ lập tức nổi gân xanh trên trán.
Lúc tôi đi ngang qua ta nắm chặt lấy cổ tay tôi.
“Hà Thu Họa, em định đi đâu?”
Tôi hất tay ta ra đầy ghê tởm:
“Đi tìm chỗ nào người ta có thể ngủ . Thế đủ chưa? Anh hài lòng rồi chứ?”
Cố Dật Sơ đứng chắn trước mặt tôi, giọng gào lên mất kiểm soát:
“Không đi!”
Thẩm Tùng cho ta một cùi chỏ:
“Phiền tránh ra, đừng chen vào chị ấy. Anh không xót, tôi xót.”
Cố Dật Sơ bị húc vào tường, đau đến rên lên, Hứa Mịch vội lao ra định đỡ ta thì lại bị ta vung tay hất ra.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt ta dán chặt vào tôi, dường như không thể tin nổi vào những gì đang diễn ra.
Tôi chẳng thèm ngoảnh lại, dắt tay Thẩm Tùng rời khỏi nhà.
“Bao giờ trong nhà yên ổn lại, tôi sẽ về.”
Bạn thấy sao?