Sau khi mẫu hậu bệnh nặng qua đời không lâu, mẫu phi của nhị hoàng tử tấn phong Hoàng hậu.
Phụ hoàng người ông nhất vẫn là mẫu hậu của ta.
Người người sách phong tân hậu chỉ vì củng cố vững chắc tiền triều và hậu cung. Còn vị trí thái tử vẫn là của ta, ngôi vị hoàng đế trong tương lai cũng là của ta.
Nhưng từ xưa nhà đế vương vốn vô , ta không tin.
Năm ta mười hai tuổi, ta bị Hoàng Hậu hãm liệt cả hai chân.
Ta biết, ta không thể ở kinh thành nữa.
Một lần trong yến tiệc xuân, ta hoán đổi thân phận cho thứ tử bệnh nặng của Tạ gia.
Sau đó liền nghe thấy tin tức Thái Tử nhỏ tuổi phát bệnh trong yến tiệc xuân ấy mà c.h.ế.t.
Còn thứ tử Tạ gia vốn bệnh nặng lại gặp kỳ tích, tưởng sắp c.h.ế.t đã khỏe hơn, chỉ bị liệt hai chân.
Ta ẩn nhẫn ở Tạ gia, chờ đợi thời cơ.
Chỉ là lúc ta sắp ra tay, thì biến cố đẩu tiên xảy đến.
Ta cưới thê tử.
Đêm tân hôn, sau khi hạ quạt tròn, ta bắt gặp một đôi mắt hạnh tràn ngập ý .
Tiểu nương không để ý chút nào đến đôi chân tàn khuyết của ta, nàng vui vẻ nhào vào lòng ta.
Như là một ngọn lửa ấm áp nhu hòa.
Ta đã đơn độc hành lâu lắm rồi, nên dù biết rõ người Giang Uyển không phải ta, ta vẫn không kiềm chế mà tới gần nàng ấy thêm từng chút.
Giang Uyển thích hôn lên má lúm dồng tiền bên môi ta, mà ta lại thấy hôn nơi đó chẳng có chút ý vị gì cả, chẳng đáng.
Nhưng Giang Uyển thích ta lại có liên quan đến việc bản thân may mắn có tướng mạo tốt.
Chuyến săn mùa xuân năm ấy, ta thấy Giang Uyển đang thất thần Tạ Húc đang rong ruổi cưỡi ngựa ở nơi xa không rời mắt, ta mới hiểu rõ.
Ta nên để nàng ấy đi thôi.
Gần đây nhị hoàng tử không ít tĩnh, phụ hoàng cũng cố ý tổ chức săn mùa xuân ngay lúc này, cho hắn cơ hội ra tay.
Phụ hoàng muốn trong ứng ngoài hợp với ta, mượn tay Tạ Húc để quang minh chính đại nhận ta về.
Nhưng không ai biết đến cuối cùng thì hắn chuẩn bị bao nhiêu tử sĩ, việc này quá nguy hiểm.
Ta không muốn Giang Uyển bị liên lụy vào đó, nên trước đó đã chuẩn bị sắn thư hòa ly.
Lúc ta bị Tạ Húc buộc nhảy vực tự s.á.t, ta còn hy vọng sẽ gặp lại Giang Uyển một lần nữa.
Nhưng đến khi thật sự gặp nàng, ta lại không muốn rời bỏ nàng mà đi.
Khi bị rơi xuống vách đá, ta rốt cuộc mới thừa nhận bản thân thật hèn hạ.
Ta vẫn không thể rời nàng ấy.
Ta cố ý muốn với nàng vài lời.
Ta muốn Giang Uyển nhớ rõ ta, chẳng sợ sau này nàng có người khác, thì cũng vĩnh viễn phải nhớ ta.
Nhảy vực là chuyện ngoài dự liệu, ta không chắc mình có thể chống đỡ đến lúc thị vệ tìm thấy ta hay không.
May mà khoảnh khắc hơi thở đang thoi thóp ấy, ta tiểu thần y Dược Vương Cốc cứu giúp.
Hắn có một tỷ tỷ kỳ quái cứu hắn, hắn phải đến hầu phủ ở kinh thành báo ân.
Lúc đó ta mới hiểu , hóa ra người Giang Uyển vội vã tìm hôm đi săn đó không phải Tạ Húc, mà là Tiểu thần y.
Nàng muốn mời tiểu thần y cứu ta.
Đến lúc đó ta mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra nàng thật sự thương ta, cũng thật sự ta.
Ta nên biết sớm hơn mới đúng, Giang Uyển đã nhiều lần với ta nàng không thích Tạ Húc.
Chỉ tại ta đơn lâu quá rồi, tự lừa mình dối người không dám tin tưởng.
Sau khi tiểu thần y điều dưỡng, bệnh của ta chuyển biến tốt hơn rất nhanh.
Thương tật trên đùi ta thật ra đã chữa lành khá laai rồi, chẳng qua vì giấu tai mắt nên ở Tạ phủ ta vẫn đóng vai vô , bệnh không khỏi.
Lúc ta trở lại kinh thành lần nữa, Tạ Húc đã muốn cưới Giang Uyển phi.
Ta nhận ý chỉ của phụ hoàng, vội vàng đến phủ nhị hoàng tử bắt người.
Tạ Húc c.h.ế.t đến nơi rồi còn không quên châm ngòi li gián chúng ta.
Hắn Giang Uyển là người ở thế giới khác.
Nhưng ta thấy nàng lấy vải trắng áo tang hỉ phục, ta chỉ thương nàng.
Ta không quan tâm nàng rốt cuộc đến từ đâu, ta chỉ sợ nàng sẽ rời ta trở về thế giới của nàng.
Ta định dùng quyền thế mà ta có , là thứ giá trị nhất kia để ràng buộc nàng ở lại.
Nhưng Giang Uyển không cần.
Lúc ta nghe Giang Uyển tướng công của nàng là thứ tử ốm nặng của hầu phủ kia, ta cuối cùng cũng hiểu rõ nàng thực sự muốn gì.
Nàng sẵn sàng gã con vợ lẽ ốm yếu liên miên, lại không Thái Tử điện hạ tay cầm quyền bính.
Ngày Giang Uyển rời kinh thành, ta đứng ở trên tường thành lặng theo bóng nàng đi xa.
Tiểu thần y hỏi ta: “Thái Tử điện hạ không đuổi theo ấy sao?”
Ta lắc đầu.
Ta biết Giang Uyển muốn gì, cho nên sẽ không cưỡng ép nàng phải ở lại hoàng cung ăn thịt n.g.ư.ờ.i không nhả xương này.
Ta sẽ xử lý tốt hết thảy rồi lại đi tìm nàng.
Chỉ là chỗ phụ hoàng hơi khó giải quyết chút.
Chờ ta xử lý xong tất cả mọi thứ, đã là một năm sau.
Thời điểm ta thoái lui vị trí thái tử, ta nghe thấy phụ hoàng đau lòng khẽ mắng ta hồ đồ.
Ông hỏi ta, rằng có thứ gì quan trọng hơn quyền thế hay sao?
Ta nhớ lúc ấy ta : có rất nhiều, ít nhất nhi thần không muốn lặp lại vết xe đổ của phụ hoàng và mẫu hậu khi xưa.
Nhắc tới chính thê đã mất nhiều năm, phụ hoàng cuối cùng chỉ biết xua tay, để ta rời đi.
Ta vội vàng chạy tới Giang Nam.
Lúc ta gặp lại Giang Uyển, Giang Nam đang có mưa xuân.
Mùa xuân tháng ba, trận mưa xuân đầu tiên rơi tí tách.
Ngày này năm trước là ly biệt.
Ngày này năm nay là tương phùng.
Mưa xuân lất phất, dù giấy màu trắng chậm rãi nâng, ta rốt cuộc cũng gặp lại đôi mắt hạnh đầy ý kia.
Ta dịu dàng với nàng.
Ta : “Ta là tiên sinh mới tới dạy học ở thư viện, nghe Tạ gia tiểu nương tử muốn mai, nên ta cố ý đến đây tự tiến cử bản thân.”
_Hết_
Bạn thấy sao?