Năm Khánh Châu thứ mười, hoàng thất đã tìm Thái tử điện hạ lưu lạc hơn mười năm.
Hoàng thượng vui mừng, bệnh khỏi hẳn.
Một năm sau, hoàng thượng hạ chiếu chính thức sắc phong người này Thái tử điện hạ.
(Đoạn này hơi cấn, gọi là Thái tử rồi, mà 1 năm sau mới sắc phong. Nhưng nguyên tác viết nên tui để nha.)
Trong một cửa hàng son phấn nhỏ giữa vùng sông nước Giang Nam.
Ta ngồi bần thần ngồi chống cằm nước chảy róc rách.
Có vị quý nữ chuyện phiếm: “Nghe Hoàng thượng muốn tứ hôn cho Thái tử điện hạ.”
“Ta còn nghe Thái tử điện hạ là người dịu dàng tuấn mỹ, hiếm có khó tìm như thần tiên .”
“Nếu ta có thể đến kinh thành thì tốt rồi, cho dù chỉ có thể đứng từ xa ngắm Thái tử điện hạ cũng tốt lắm rồi…”
Các quý nữ vui vẻ tám chuyện với nhau. Liễu đại nương gọi ta: “Nương tử Tạ gia, tính tiền này!”
Ta nhanh nhẹn gảy hạt châu trên bàn tính: “Ồ, tới đây tới đây!”
Đã lâu không gặp, Liễu đại nương vẫn không từ bỏ ý định mai cho ta: “Tạ tiểu nương tử đã vợ người ta , ngươi tới Giang Nam lâu như rồi mà ta vẫn chưa từng thấy tướng công của ngươi nha!”
Nàng tiếp tục : “Chẳng lẽ Tạ tiểu nương tử xấu hổ chăng? Chao ôi, nam cưới nữ gả là chuyện đương nhiên, có gì đâu mà phải xấu hổ?”
Ta đối đáp ứng phó: “Liễu đại nương đúng”
“Ồ, thế là đúng à!” Liễu đại nương tử nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ta: “Thư viện có một tiên sinh dạy học mới tới. Ta thấy hắn tuy hơi yếu ớt chút, dáng vẻ lại rất tốt, ngươi chắc chắn sẽ thích cho mà xem…”
“Liễu đại nương, không phải là ta không muốn mai, chỉ là phu quân ta mới mất chưa lâu, ta phải thủ tiết vì hắn thêm một thời gian!”
Liễu đại nương xấu hổ : “A, vừa mới mất chưa lâu à, thật tốt quá…”
Tiễn Liễu đại nương đi, ta lại nhớ tới trước khi rời kinh thành.
Tạ Húc bị nhốt ở lãnh cung, sau khi hắn t.ự s.á.t, ta tưởng rằng Giang Ánh Tuyết sẽ lấy thư hòa ly, bắt đầu đi trên con đường cung đấu.
Ai mà ngờ sau khi nàng ta biết Tạ Húc c.h.ế.t, liền thê thảm, treo dải lụa trắng lên t.ự v.ẫ.n theo.
Lúc còn sống không thấy bọn họ quyến luyến nhau, sau khi c.h.ế.t lại trở thành một đôi uyên ương mệnh khổ.
Giang gia mất hai nữ nhi, chỉ trong một đêm, phu thê Thừa tướng uy nghiêm từ trước đến nay già nua đi hẳn.
Ngày ta đi, là ngày trời rất đẹp.
Giang phu nhân nắm chặt tay ta, nước mắt rưng rưng, : “Uyển Uyển là bởi vì thất vọng với phụ mẫu rồi nên mới không thể không đi đúng không? Mẫu thân thật sự biết sai rồi ······”
Ta gạt tay bà ra: “Ta chưa từng chờ mong thương của hai người. Không có chờ mong liền sẽ không thất vọng.”
“Ta chỉ là muốn rời kinh thành.”
Phong thủy kinh thành tuy tốt, lại khiến ta thấy ngộp thở.
Tạ Nghiên Từ là Thái Tử điện hạ tôn quý hiển hách.
Nếu ta gả cho hắn, ta sẽ là Thái Tử Phi.
Nhưng ta không muốn.
Rất nhiều đôi phu thê thành thân tuổi thiếu niên cuối cùng lại chán ghét nhau như chó với mèo.
Huống chi là nhà đế vương.
Ta không muốn thấy cảnh Tạ Nghiên Từ ngày sau này vì khai chi tán diệp mà mở rộng hậu cung.
So với việc lưu lại kinh thành tường đỏ ngói xanh để phí thời gian đương, chẳng bằng nhân lúc còn sớm rời đi ngay, như còn có thể lưu lại thể diện cho nhau…
Lại một mùa xuân năm mới đến, mưa xuân rí rách ngoài phòng.
Mưa bụi hơi lạnh rơi vào dải lụa mềm quấn trên mái tóc ta, mang theo chút se lạnh của ngày xuân.
Khách trong cửa hàng son phấn đã tản đi gần hết, ta liền đứng dậy ra khỏi quầy.
Vừa định đóng cửa sổ gỗ, ta liền thấy phía xa xa có người cầm dù, nhẹ nhàng đi về phía ta dưới sắc trời Giang Nam như tiên trong tranh thủy mặc.
Mưa xuân mong manh, dù giấy trắng tịnh chậm rãi nâng lên, để lộ ra một gương mặt cực kỳ tuấn tú.
Cặp mắt hoa đào sáng trong.
Hắn dịu dàng với ta: “Ta là tiên sinh mới tới dạy học ở thư viện, nghe Tạ gia tiểu nương tử muốn mai, nên ta cố ý đến đây tự tiến cử bản thân.”
Không biết sao, ta bỗng nhiên cảm thấy nghẹn ngào.
Ta hỏi hắn: “Ngươi tới nơi này gì, từ bỏ giang sơn? Mỹ nhân cũng không cần nữa?”
Hắn nâng bàn tay như ngọc dương chi lên xoa gương mặt ta: “Nương tử nhà ta không cần vị trí Thái tử phi, thì giang sơn có cũng chẳng để gì.”
“Còn mỹ nhân thì.” Hắn tủi thân , “Đó là hoàng thượng tuyển phi cho tân Thái tử Tam hoàng tử điện hạ, liên quan gì đến Tạ Nghiên Từ ta?”
Hắn lẩm bẩm , “Nếu ta lại đến muộn mấy ngày, sợ là nương tử nhà ta sẽ lại bỏ đi mất…”
“Được rồi,” Ta bối rỗi gật đầu, nâng cằm hắn lên: “Công tử này tuấn tú thật đó!”
Ta nhào vào lồng ngực hắn, hôn lên bờ môi mềm mại kia: “Vừa ta đã biết chàng là tướng công ta thất lạc nhiều năm!”
Hoàn chính văn.
Bạn thấy sao?