“Tôi không biết, đột nhiên hắn có điện thoại, hình như là do cảnh sát gọi tới, hắn là đi một lát, lúc quay về thì không muốn li hôn nữa….”
Nói đến đây tôi vỗ trán một cái.
“Đúng rồi, không lâu sau, cảnh sát cũng gọi cho tôi hỏi thăm hình của cậu, tôi lúc này mới vội vã tìm tới cậu… Khanh Hạm? Cậu sao ? Khanh Hạm? Khanh Hạm?”
Khanh Hạm không còn tâm trí mà nghe tôi chuyện.
Cô ta tức đến run người.
Đột nhiên xuống giường thay quần áo.
Đúng lúc này, có tiếng xe cứu thương ngoài sảnh bệnh viện.
Khanh Hạm giật mình, ngay cả di cũng chưa lấy liền chạy ra ngoài.
Cô ta tưởng còi xe cứu thương là xe cảnh sát.
17.
Buổi tối, về đến nhà.
Tôi gọi cho Lê Hiên.
Nói rằng tôi đã ký đơn li hôn, kêu hắn đến lấy.
Cúp điện thoại.
Tôi chiếc xe màu đen ẩn mình trong bóng tối kia, cùng với ánh đỏ của tàn thuốc.
Khanh Hạm muốn giet chết Lê Hiên.
Cũng không uổng công hắn nhiều năm nhung nhớ ta như .
Hơn mười phút sau, có một chiếc ôtô đậu ở cổng
Lê Hiên xuống xe, lấy chìa khóa ra định mở cổng.
Nhưng tôi đã thay ổ khóa, hắn không mở .
Chỉ có thể đứng bên ngoài kêu cửa.
“Mở cửa! Tôi biết ở trong nhà, mau mở cửa!”
Giọng hắn ta đầy phấn khích, lại không ý tới, chiếc xe từ trong bóng tối, đèn xe bỗng sáng lên.
Tôi mở cửa sổ, giúp Khanh Hạm kéo dài thời gian.
“Chờ một chút, tôi đang thay quần áo.”
“Cô mẹ nó nhanh lên!”
“Hối cái gì? Gấp đi đầu thai sao?”
“Cô con mẹ nó……”
Giọng Lê Hiên bị tiếng xe tông cắt đứt.
Hắn ta hét lên, bị ép dính vào cửa.
Khanh Hạm thật tàn nhẫn.
Cô ta liên tục nhấn ga, như muốn ép Lê Hiên thành thịt vụn.
Chờ khi tôi chạy ra tới cổng thì Khanh Hạm đã bước xuống xe.
Lê Hiên miệng phun máu tươi, gần như tắt thở.
Tôi lấy đơn li hôn ra.
“Tiếc quá, tôi đã đồng ý chia tài sản rồi, lại chết sớm quá….”
Khanh Hạm ngẩn người một chút.
Đột nhiên lao tới cổng điên cuồng mà gào to.
“Con khốn kia, mày dám gạt tao, mày gạt tao.”
Tôi nắm tóc ta, tát vào mặt ta mấy cái.
Đánh đến mặt ta đầy máu.
Tôi buông tay, ta ngã phịch xuống đất, nằm cạnh Lê Hiên.
Thật là trời sinh một cặp.
“Lê Hiên, Khanh Hạm, những gì các người tôi đều biết.”
Lê Hiên không ra hơi.
Nhưng Khanh Hạm có thể, ta hỏi tôi sao biết .
“Vì tôi đã chết một lần, kiếp trước, các người tông chết con tôi, ép tôi nhảy lầu, kiếp này tôi tới đòi mạng các người!”
Chỉ một câu.
Khạnh Hạm nằm bất trên mặt đất.
Ngay cả khi tiếng còi cảnh sát từ xa vọng đến, cũng không nhúc nhích.
18.
Ba ngày sau.
Ba mẹ tôi cùng còn đi Nam Cực trở về.
Vừa xuống máy bay, con đã nhào vào lòng tôi.
“Sao ba ba không đến đón con?”
Tôi không biết trả lời như thế nào.
Cũng may ba tôi giúp tôi giải vây, ẵm con giúp tôi.
“Hàm Hàm, lúc nãy trên máy bay chúng ta đã gì nào?”
“Chúng ta sẽ tìm cho con một ba ba đẹp trai, không cần ba ba trước đây nữa.”
Ba tôi nháy mắt với tôi.
Buổi tối, ba tôi tâm sự.
Khi tôi đem mọi chuyện kể ra hết, ba mẹ tôi cũng khó mà chấp nhận.
Nhưng khi Hàm Hàm cho ba mẹ tôi nghe, khi không có tôi ở nhà, ba cùng bà nội sẽ con bé.
Còn đánh con bé nữa.
Ba mẹ tôi mới tin.
Cho nên, mấy ngày nay luôn công tác tư tưởng với Hàm Hàm.
Dù sao con bé cũng chỉ mới hai tuổi.
Sẽ mau quên thôi.
Dứt lời, ba ôm lấy tôi.
“Con ngoan, con cũng vất vả rồi, nếu con sớm cho ba biết, ba sẽ cho bọn chúng sống không bằng chết!”
Phụ thân cả đời giáo dục, lần đầu tiên lộ ra biểu cảm đay nghiến như .
Mắt tôi đỏ hoe.
Ba tôi xoa xoa đầu tôi.
“Ai dám con ba! Ba sẽ giet cả nhà nó!”
The End.
Bạn thấy sao?