Tôi nắm lấy tay ấy và vẫy tay chào cảnh sát.
Sau đó đỡ hắn vào trong xe, không khởi máy xe.
Hắn sốt ruột.
“Còn chờ gì nữa, mau đưa đến bệnh viện! Anh sắp chết rồi!”
Tôi không phản ứng.
Chờ khi cảnh sát rời đi, tôi xuống xe đi qua mở cửa lôi hắn xuống xe.
“Kẻ phản bội không đáng tha thứ!”
Còn không quên đạp vào háng hắn vài cái.
“Tôi đánh chết ! Cô muốn tôi chết sao? Tôi đánh… Đừng đi!... Cô đừng Đi….!”
Tôi quay lại xe, khởi máy xe, phóng thẳng vào hắn.
Chồng tôi bị hù tới phát điên rồi.
Quỳ dưới đất, dập đầu liên tục.
Nhìn như rác rưởi.
Tôi đạp thắng, kìm nén ý định muốn giet hắn lại.
Chet như quá dễ dàng cho hắn rồi.
Tôi muốn đôi cẩu nam nữ này sống không bằng chết.
15.
Hai ngày sau, tôi đến Khoa phụ sản của Bệnh viện.
Vừa thấy Khanh Hạm, khóe mắt tôi đỏ lên.
“Khanh Hạm, cậu sao ? Bị thương ở đâu?”
Khanh Hạm rất ngạc nhiên.
“Cậu.. sao cậu lại tới đây?”
Biểu cảm của ta thật buồn , giống như rất tức giận lại không gì .
Tôi để quà biếu sang một bên, ngồi xuống giường nắm lay tay ta.
“Nếu không phải cảnh sát tìm tôi, tôi cũng không biết cậu đã xảy ra chuyện đâu!”
“Cảnh....... Cảnh sát?”
“Đúng , bọn họ hỏi tôi có quen cậu hay không? Còn tôi mà liên lạc với cậu, nhớ lập tức báo cho họ biết, cậu sao , đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện…?”
Khanh Hạm rõ ràng đang luống cuống.
Đôi mắt đảo tới đảo lui, mông như có gai.
“Cậu sao ? Chỗ nào không thoải mái? Để tôi đi gọi bác sĩ!”
“Không….! Tôi không sao…! Cậu tìm tôi có việc gì?”
Đã cắn câu.
Muốn chạy sao?
“Tôi… Cái tên Lê Hiên kia, hắn ngoại .”
“Là thật sao?”
“Vừa mới hôm trước, tôi bắt tại trận ở khách sạn, cũng không biết là con khốn nào, đã có thai còn đi bán dâm, thật là không biết xấu hổ mà.”
“Chắc là có hiểu lầm gì không?”
“Làm sao mà hiểu lầm? Thật là tức chết mà! Cậu biết không, tôi đánh con khốn đó chảy máu nhiều lắm! Chắc chắn là hư thai rồi! Thật sảng khoái!”
“Đúng không? Khạnh Hạm? Đúng không?”
Mặt Khanh Hạm đen như đít nồi, gật gật đầu.
“Đúng rồi, Khanh Hạm, sao cậu lại nằm viện?”
“À, không có việc gì đâu, có chút bệnh vặt á mà.”
“Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà.”
Tôi lớn.
“Cậu từ nước ngoài về, trên người ít nhiều cũng mang theo chút bệnh, không sao, chỉ cần không phải HIV thì đều có thể chữa hết mà. Yên tâm đi!”
Lời còn chưa xong.
Toàn bộ phòng bệnh đột nhiên im lặng.
Tất cả đều về phía này.
Khanh Hạm vội vàng xua tay.
“Mọi người đừng nghe ấy bậy, tôi không có bệnh, chỉ là …. đau bụng một chút.”
Lời giải thích quá khiên cưỡng.
Chị ngồi gần đó lập tức chuyển ghế sang chỗ khác.
Khanh Hạm mặt mũi trắng bệch.
“Cậu có việc gì nữa không? Không thì mau về sớm đi!”
“Được rồi, cậu mau nghỉ ngơi cho khỏe.” tôi bộ đứng dậy: “Cái tên Lê Hiên đáng chết kia đang đòi li hôn với tôi.”
16.
Đêm qua, Lê Hiên về nhà.
Đem theo tờ đơn li hôn.
Đường đường chính chính mà đòi chia tài sản.
Hắn không biết xấu hổ mà ra vẻ, tôi đã đánh hắn nên hắn đã khởi kiện.
Trăm phần trăm thắng kiện.
“Cô ký nhanh đi, chúng ta đều đỡ tốn thời gian!”
“Ký con mẹ , cút!”
“Cô chờ đi, chờ lên Tòa đi! Tôi kiện chết , một xu cũng không lấy .”
Tôi cạn lời rồi.
“Lê Hiên, có liêm sỉ hay không? Tất cả đồ đạc trong nhà chưa từng bỏ ra một đồng nào! Đừng mơ lấy của tôi một xu nào, cút!”
Tôi giơ tay lên, Lê Hiên liền hoảng sợ bỏ chạy.
Chờ khi hắn đi rồi, tôi cầm tờ đơn li hôn đọc kỹ.
Rõ ràng đây không phải là nhất thời nổi lòng tham, thậm chí hắn còn nắm rõ hình công ty của tôi.
Tính chiếm đoạt tài sản của tôi không thành nên đòi chia ra.
Nói thật, chiêu này quả thật rất hay.
Hắn bị thương nghiêm trọng, nếu ra tòa, chắc chắn có lợi với hắn.
Cho nên, sáng nay tôi đã đến gặp Khanh Hạm.
Nghe tôi sắp li hôn, Khanh Hạm liền tò mò.
“Cậu thật sự muốn li hôn với Lê Hiên?”
“Không phải tôi, là ấy, một hai đòi li hôn với tôi. Tôi thiếu chút nữa là ký tên, không biết tại sao hắn lại đổi ý.”
Khanh Hạm ngồi ngây ra.
“Sao lại… đổi ý?”
Bạn thấy sao?