Hung thủ là một người khác?
Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Chẳng lẽ tôi đã trách nhầm chồng mình.
Ngay sau khi rời khỏi Cục cảnh sát, tôi đã tìm người mà tôi nhờ đi điều tra.
Kết luận cũng giống nhau, chồng tôi không có thời gian án.
Nhưng bọn họ còn gửi thêm một vài ảnh chụp.
Là chồng tôi nắm tay một cùng đi dạo phố.
Thấy rõ khuôn mặt của đó, nước mắt tôi chảy ra.
Chân tướng đã rõ.
Nhưng tôi không có báo cảnh sát.
Giống như lần trước đã , thù của mình thì tự mình báo.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.
Là chồng tôi điện tới.
Điện thoại kết nối, tôi nghe giọng giận dữ của ta.
“Cô đang ở đâu?”
Tôi lau khóe mắt.
“Ở công ty, đến đây đi!”
12.
Không giống với đời trước chính là, hôm nay trước cửa công ty có dán một tấm áp phích to ghi rằng tôi đã giet chet mẹ chồng của mình.
Còn giống với đời trước chính là ai tôi cũng xa lánh.
Chào hỏi qua loa liền chạy đi.
Sợ vận đen của tôi dính vào người bọn họ.
Rất nhanh chồng tôi đã chạy đến.
Ôm di ảnh của mẹ chồng khóc lên khóc xuống.
Làm trò trước mặt mọi người ở công ty, kêu tôi đi chết đi, một mạng đổi một mạng.
Chờ ta xong.
Tôi bưng ly nước đưa cho ta.
“Anh có mệt không? Mẹ bao nhiêu tuổi rồi?”
Chắc ta đang cảm thấy kì lạ.
Ngày hôm qua tôi còn tự trách bản thân mình nhiều đến nổi nếu hôm nay chỉ cần náo loạn một chút là tôi có thể nhảy lầu.
Nhưng bây giờ, tôi lại rất bình tĩnh.
“Cô … tại sao…?”
“Hỏi đó, mẹ mấy tuổi rồi?”
“58…”
“Mọi người nghe rồi đó, 58, có thể ăn uống, còn có thể đi nhảy đầm với nhân già.”
Tôi lớn tiếng hơn cả ta.
“Mẹ bị xe tông phải, sao lại trách tôi? Tôi là bà ngoại của sao, phải chăm sóc mẹ à?”
“Mẹ… ….”
Bị tôi phản công bất ngờ, chồng tôi bối rối.
Bước lên tính đánh tôi.
Tôi xoay người hướng về phía văn phòng, vừa chạy vừa to.
“Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!”
Chờ khi vừa tới cửa, tôi xoay lại dùng hết sức đá vào háng ta.
Hôm nay tôi mang giày cao gót mũi nhọn.
Chồng tôi như ném vào chảo dầu.
Làn da đỏ ửng, lưng cong lại.
“Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!”
Tôi tiếp tục kêu to, dùng chân đá tiếp vào háng của ta.
Không biết quản “phần dưới” của mình đúng không?
Được, tôi sẽ giúp triệt sản luôn.
Cho đến khi mọi người chạy tới, chồng tôi đã nằm trên mặt đất run rẩy.
“Mọi người đều thấy rồi đó, là ta đánh tôi trước… Báo cảnh sát, bắt ta lại!”
Đừng nghĩ rằng chỉ có hai kẻ khốn kiếp như các người mới biết đánh nhau.
Bà đây cũng biết nhe!
Không lâu sao, cảnh sát tới.
Thấy chồng tôi rên thảm thiết, cảnh sát lấy tay đỡ trán.
“Sao không nghe chúng tôi , cái chết của mẹ không liên quan đến vợ , tại sao không nghe chúng tôi ?”
Chồng tôi gì có tâm tư mà nghe cảnh sát chửi.
Run run giơ tay lên.
“Phía dưới của tôi là do ta đá, mau bắt ta lại!”
“Bắt người cũng không phải bắt là bắt, xem trước mặt bao nhiêu người là ra tay đánh trước, đây là phòng vệ chính đáng.”
“Thế tôi phải sao bây giờ, nửa đời sau coi như xong rồi.”
“Không đến mức như đâu, còn đứng lên nổi không? Tôi đưa đi bệnh viện!”
Cảnh sát đỡ chồng tôi dậy, quay đầu tôi một cái.
“Cô cũng phải đi theo chúng tôi một chuyến!”
13.
Khi biết hồng tôi bị hoại tử “phía dưới”. Tôi để lại tiền thuốc men và rời khỏi bệnh viện.
Cho đến tôi hắn mới xuất viện.
Hắn chống nạng, một xinh đẹp đỡ lên xe.
Khanh Hạm.
Là thân hồi Đại học của tôi.
Thật ra, tôi và chồng đã có cảm với nhau từ năm 3.
Nhưng Khanh Hạm luôn cản trở hai bên.
Cái con điếm trà xanh này, ở trước mặt tôi thì xấu chồng tôi, trước mặt chồng tôi thì xấu tôi.
Sau khi tốt nghiệp Đại học tôi mới biết , ta đã có trai giàu có vẫn muốn xem chồng tôi là lốp dự phòng của ta.
Sau đó, ta theo trai ra nước ngoài kết hôn, tôi cùng chồng thuận lợi đến với nhau.
Cứ nghĩ rằng đã mất hết liên lạc từ đây.
Cho đến một năm trước, tôi thấy tin do một người chung đăng.
Bạn thấy sao?