Hắn khi còn bé đã phong là Tuyên vương bởi vì nhờ hắn là con trai của Vân quý phi.
Hoàng đế sủng ái Vân quý phi, Lục hoàng tử Tạ Yến vừa ra đời, liền phong Tuyên vương.
Phụ thân từng , Tuyên Vương việc cuồng vọng, không coi ai ra gì, khi thì khờ ngốc, khi thì bạo ngược.
Thậm chí từng cùng dân thường cá cược, cược thua sau thì phải ở trên đường phố ăn phân.
Nghe tin này xong,Hoàng tức giận, gọi hắn là phế vật.
Mà sau đó, Tuyên vương việc càng thêm vô pháp vô thiên.
Không chỉ có bên đường giỡn dân nữ, còn lẫn vào hoa lâu, thành lãng tử.
Sau khi bị triều thần vạch tội, Hoàng đế đã ban thưởng cho hắn một vương phủ ở vùng ngoại ô.
Không cho hắn vào cung, cũng chưa từng triệu kiến hắn.
Lục hoàng tử Tuyên vương, dần dần biến mất khỏi tầm của triều thần
Trên triều đình, liền trở thành thiên hạ của Thái tử cùng Đại hoàng tử.
Nhưng sau cái chết của ta trong kiếp trước, linh hồn ta vô lạc vào Tuyên Vương phủ.
Mới phát hiện ra, mọi thứ không hề đơn giản như ..
Thái tử a Thái tử, ngươi cắt cỏ chưa trừ tận gốc.
Một kiếp này đừng hoàng vị, ngay cả vị trí Thái Tử Đông cung kia, chỉ sợ ngươi ngồi không vững.
6
Nhìn Tuyên vương phủ rách nát không chịu nổi trước mắt, ngay cả người giữ cửa còn không có, ta thở dài một hơi.
Vừa dự định gõ cửa, lại thấy Tuyên vương đang cưỡi ngựa Tuyết Linh, nhàn nhã đến bên ta.
Hắn thân mang y phục màu xanh nhạt, cặp mắt đào hoa tràn đầy phong , hai hàng lông mày kiếm khí khái hào hùng.
Lúc này, tóc hắn hơi rối, một sợi tóc đung đưa trước mặt, thêm một chút khí phách thiếu niên.
Nhìn ta quỳ xuống đất dập đầu, hắn không lời nào, rút ra một thanh bội kiếm, trực tiếp vung lên.
Ta lập tức dọa đến nhắm chặt hai mắt.
Một giây sau, trâm cài đầu của ta đều rơi hết, ba búi tóc đen lập tức rủ xuống đất.
Gió nhẹ thổi qua những sợi tóc, ta mở hai mắt ra, chậm rãi mở miệng:
"Minh Yên cửa nát nhà tan, không nơi nương tựa.”
"Ta biết điều Tuyên vương muốn, cầu xin Tuyên vương giữ lại. Minh Yên nguyện trâu ngựa, trợ giúp Tuyên vương nên nghiệp lớn."
Sau khi nghe xong, hắn lớn, ánh mắt lóe lên một tia khinh miệt:
"Ngươi thật to gan! Ai với ngươi bản vương lòng có nghiệp lớn?Hơn nữa, như thế nào là nghiệp lớn?"
"Sự nghiệp lớn của bản vương, chính là hi vọng uống hết rượu của thiên hạ, hết núi non của thiên hạ, và phiêu linh dưới váy của tất cả nữ nhân, thế mới gọi là sung sướng! Ha ha ha ha ha!"
"Lại , đường đường là con thừa tướng Thẩm Minh Yên, bây giờ lại thành nô tỳ. Chậc chậc, lúc Thẩm gia các ngươi phong quang, như hoa đào nở, gấm trải thảm, hôm nay......"
"Thôi, thật sự là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Có ý tứ, thật có ý tứ!"
Nhìn mặt mày ta hiện lên mấy phần ảm đạm, hắn tiện nhấp nháy đôi mắt, trong lời đều là trêu tức:
"Vì nếu thiên kim tướng phủ đã mở lời, thì bản vương liền người tốt đến cùng."
"Chỉ cần ngươi đáp ứng bản vương một việc, bản vương liền nhận lấy ngươi, để ngươi nha hoàn dọn bô cho bản vương, ha ha ha ha ha ha."
Ta bộ phục tùng cúi đầu, âm thầm liếc mắt.
Quả nhiên trạng thái tinh thần của Tuyên vương này, thực sự như lời đồn, thật không tốt lắm.
Mà giờ khắc này, ta cũng không có quyền lựa chọn.
Nghĩ đến nội tâm muốn buông xuôi, ta lấy lại bình tĩnh, hỏi Tuyên vương muốn ta ra chuyện gì.
Giờ phút này hắn tung người xuống ngựa, nhẹ nhàng cúi người, mang theo nhẫn ngọc tay vuốt ve lấy hai má của ta:
"Nghe nữ nhân của tướng phủ có dáng vẻ chim sa cá lặn, hôm nay gặp mặt, bản vương rất là vui vẻ a."
"Bản vương chính là hiếu kì, không biết thiên kim hôm nay......"
"Hôm nay mặc cái yếm màu gì? Ha ha ha!"
7
Nói xong, thị vệ bên cạnh hắn đều theo.
Ta trong nháy mắt khí huyết dâng lên, nếu như ánh mắt có thể người, hắn sợ sớm bị ta đâm thành cái sàng rồi.
Nhưng một giây sau, ta thẳng tắp chằm chằm vào đôi mắt của hắn, đến vũ mị kiều:
"Tuyên vương điện hạ, bây giờ ta là tội thần chi nữ, đã là mang tội vào người, cái thân thể ti tiện này lại như thế nào với tới tầm mắt của Tuyên vương?"
"Nếu như Tuyên vương không chê, thu nô tỳ, nô tỳ nguyện ý ngày ngày hầu hạ điện hạ."
"Đến lúc đó, đừng là cái yếm màu gì, ngay cả tẩy cái bô hay ngược lại gì cái bô, tất cả ta đều , nô tỳ tuyệt không hai lời!"
"Điện hạ nếu không thu nô tỳ, nô tỳ liền tự nguyện đâm đầu vào cột, chết ngay tại chỗ!"
Bước đầu tiên gạt người, chính là tự tin vào bản thân.
Nhìn thấy ta nước mắt giàn giụa, điềm đạm đáng , ngữ khí lại tràn đầy trung trinh.
Hắn nhíu nhíu mày, cặp mắt đào hoa ấy hiện lên một tia giảo hoạt.
Một giây sau, hắn dùng kiếm vạch cổ áo ta.
Trước ngực một cái yếm đỏ đột nhiên hiện ra, đều rơi vào tầm mắt của thị vệ.
Thấy thế, hắn lập tức trừng thị vệ một chút.
Thị vệ lập tức nhắm mắt lại, khép lại miệng, dừng , quay người quay đầu đi hướng khác.
Giờ phút này, vài người cung nhân mở cửa Tuyên vương phủ ra, mời hắn hồi phủ.
Hắn lườm ta một chút, một thanh kéo ta trở mình lên ngựa, giơ lên roi ngựa thẳng đến trong phủ.
Thấy hắn như thế tùy tiện không biết cấp bậc lễ nghĩa, ta sợ hãi nhắm mắt lại.
Trong lòng nhịn không lớn, đây chính là Tuyên vương không coi ai ra gì, nào có nửa phần trầm ổn thành thục trong trí nhớ?
Lúc này tiếng gió bên tai gào thét, cùng với hắn tùy ý trêu chọc:
"Nếu như thế, bản vương cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc, ngươi như thì việc rửa bô đi, Tuyên vương phủ tự có chỗ cho ngươi dung thân."
"Nếu không, xem như ngươi có một trăm cái đầu, cũng không đủ chặt."
8
Tuyên vương thật sự để cho ta đi rửa bô.
Mỗi lần ta cố gắng thể hiện, giá trị của ta đối với hắn, so với việc rửa mấy cái cái bô đó lớn hơn rất nhiều.
Hắn sau khi nghe xong, càng sai người hầu đem tất cả cái bô đưa cho ta.
Ta mệt mỏi tới mức chân không chạm đất, hắn lại thảnh thơi cưỡi ngựa đi dạo hoa lâu.
Ta tức đến đỏ mắt.
Cho đến một ngày, ta thấy nữ nhân thanh lâu mà hắn mang về đang len lén lẻn vào thư phòng của hắn.
Đêm đó, ta liền đem nữ tử kia trói đến trước mặt hắn:
"Tuyên vương điện hạ, nữ nhân này lén lén lút lút, còn chui vào thư phòng của ngươi."
"Cầu Tuyên vương điện hạ xem kỹ."
"Mặt khác......"
Hắn uống rượu say, giờ phút này nằm ngáy o o.
Nhưng ta lại đang lo xót vó.
Ta đã đợi hắn một canh giờ, chờ đợi thêm nữa, chắc không có bô mà rửa nữa.
Ai có thể nghĩ, một giây sau hắn mở to mắt, nhàn nhạt mở miệng:
"Ừ, chuyện này bản vương biết rồi."
"Còn có đây này?"
Ta bất ngờ đứng nguyên tại chỗ, thật sự, tiểu tử này không đơn giản!
Ta lặng lẽ liếc mắt, sau đó như là đang nịnh nọt mở miệng:
"Điện hạ còn có chính là, những cái cái bô kia......"
Hắn trực tiếp nhắm mắt lại, xoay người mà ngủ, để lại cho ta hai chữ:
"Không !"
Thế là, ta lại tiếp tục rửa bô một tháng.
Trong một tháng, ta thấy từng nữ tử len lút vào thư phòng của hắn, ta nhiều lần đưa các nàng xách tới trước mặt hắn.
Thẳng đến có một ngày, ta thực sự nhịn không .
Ta mang theo mùi phân trên người, đang chuẩn bị cùng hắn tâm sự nhân sinh, hắn lại đột nhiên đi đến trước mặt ta.
Giờ phút này, hắn mặc dù vẫn giữ bộ mặt giả vờ như trước, một mặt nở nụ xấu xa không chút đứng đắn nào.
Lời hắn ra, lại cho ta có một chút giật mình:
"Chúc mừng ngươi Minh Yên, thông qua khảo nghiệm."
"Nhớ kỹ, cơ hội vĩnh viễn là dựa vào chính mình tranh thủ mà đến."
"Đây là cái bô viện nào , mùi phân sao lại thúi như ?"
"Ném đi ném đi."
Bạn thấy sao?