Kẹo Kút Vị Vải – Chương 2

Lâm Dã ngồi xuống đối diện tôi.

Anh lau nước trên mặt rồi ngước lên tôi. 

Anh mở miệng, như muốn điều gì đó lại do dự. 

Tôi vẻ mặt do dự của , tò mò hỏi: “Anh Lâm, muốn gì?” 

Lâm Dã dừng lại, hơi cụp mắt xuống: “Không có gì, chỉ muốn hỏi em một chuyện thôi.” 

Tôi có chút khẩn trương, nếu ấy hỏi tại sao tôi lại rủ ấy tới cùng tôi thì tôi nên giải thích thế nào? 

Đổ lỗi cho Lâm Nhiễm? Có vẻ không tử tế lắm. 

Tôi dũng cảm : “Cứ hỏi đi.” 

Anh ấy không ngay, sau vài giây ấy chỉ tôi một cách yếu ớt và : “Em phát hiện ra từ khi nào ?” 

Tôi : “À?” 

Anh ấy tôi: “Từ khi nào em nhận ra là thích em?” 

Tôi bối rối , đầu óc như mơ hồ. 

Ai thích ai? Tại sao tôi không thể hiểu điều này? 

Lâm Dã tôi vài giây, tự mình đứng dậy, đưa tay ra xoa đầu tôi khi ấy đi ngang qua tôi. 

“Em thật sự giống như lời Lâm Nhiễm .” 

“Không chịu nỗi chọc ghẹo chút nào.” 

Anh ấy bước đi nhanh đến mức tôi không rõ biểu cảm của

Tất nhiên, đây không phải là trọng điểm. 

Vấn đề là Lâm Dã hóa ra là một kẻ giả vờ đứng đắn!

 

4.

 

Lâm Dạ điện thoại từ ban công xong thì quay lại, tôi đã quấn chăn, biến thành một con nhộng tằm, nằm thẳng trên ghế sô pha. 

Tôi ngẫm nghĩ, thay vì cho ấy sự thật, cùng lúc khiến ba người xấu hổ, còn không bằng đâm lão thì phải theo lao. 

Lâm Dạ cúi đầu tôi: “Anh…” 

Tôi chỉ vào phòng mình: “Anh Lâm Dạ, tối nay ngủ ở phòng đó nhé.” 

Lâm Dã trầm mặc mấy giây, không biết đang nghĩ gì. 

Một lúc sau, mới đi tới chỗ tôi: “Em vào phòng ngủ đi, ngủ trên sô pha.” 

Tôi lắc đầu: “Không, không, em ngủ ở sô pha mà “

Lâm Dã: "Em vẫn..." 

Anh ấy còn chưa kịp xong, tôi đã lắc đầu như trống bỏi. 

"Tôi liền vui vẻ quyết định như ." 

Lâm Dã cúi đầu tôi, tôi nhắm mắt lại không gì. 

Tôi nghe ấy hỏi: “Em thật sự không dậy à?” 

Tôi lắc đầu: “Em không dậy.” 

Vừa dứt lời, một bóng người đã phủ xuống tôi. 

Lâm Dã cúi xuống, đem cả người cả chăn bế lên. 

Tôi mở mắt ra, kinh hãi

Lâm Dã mặt không biểu bế tôi vào phòng, đặt tôi vững vàng lên giường. 

“Giường của em quá mềm, không quen ngủ trên đó.” 

Anh giải thích. 

Tôi giấu mặt vào chăn, không chớp mắt. 

Rốt cuộc, tôi thực sự không muốn ấy thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi. 

Điều đó thật đáng xấu hổ. 

Lâm Dã đi ra ngoài mấy bước rồi dừng lại. 

Anh dựa vào cửa thêm: “Anh chỉ có thể ở cùng em một đêm, sáng sớm mai sẽ về đội.” 

Anh là lính cứu hỏa, hai ngày này đang ở nhà nghỉ phép. 

Ý nghĩ về việc tôi đã chiếm mất thời gian quý báu của ấy khiến tôi cảm thấy tội lỗi. 

Vội vàng gật đầu.

Anh ấy tôi, dừng một chút: “Ngày mai em có thể bảo Lâm Nhiễm tới đây cùng em.” 

Lâm Dã đưa tay tắt đèn cho tôi, sau đó đóng cửa lại. 

Tôi nghe thấy tiếng "chúc ngủ ngon" rất nhỏ. 

Căn phòng chìm vào bóng tối, thậm chí không khí cũng trở nên im lặng. 

Tôi kéo chăn ra khỏi mặt rồi thở dài. 

Hôm nay Lâm Dã có chuyện gì đó không ổn, rất không ổn! 

Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy hôm nay mình cũng có gì đó không ổn... 

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Lâm Dã đã đi rồi, chăn trên sofa gấp vuông vức, phòng khách cũng lau chùi sạch sẽ không tì vết. 

Nhìn bữa sáng để trên bàn, không khỏi thở dài, đây chính là cuộc sống hạnh phúc của Lâm Nhiễm sao? 

Thật tuyệt khi có ốc sên!

 

5.

 

Trong quán cà phê, Lâm Nhiễm vừa nhấp một ngụm cà phê gần như phun ra ngoài. 

"Ai? Cậu đang về ai?" 

Lâm Nhiễm mở to mắt tôi, "Anh trai tớ chưa bao giờ giúp tớ việc nhà!" 

Tôi sửng sốt: "Việc nhà của cậu đều do cậu ?" 

Lâm Nhiễm bĩu môi: “Không đúng, bọn tớ việc của ai người nấy .” 

Cô ấy suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Cậu không cần phải quá nặng nề, trai tớ cùng cậu có thể không thân, cho nên. .. , tớ cũng không biết ấy đang nghĩ gì." 

"Anh ấy là một người rất kỳ lạ, cậu đừng suy nghĩ nhiều!" 

Vừa , ấy vừa lấy từ trong túi ra một chiếc hộp: "Nhìn xem, tớ mang quà gì đến cho cậu."... 

Chuyện Lâm Dã nhanh chóng bị tôi quên mất, cùng Lâm Nhiễm đi mua sắm một ngày, toàn thân cảm thấy rất thoải mái. 

Đêm đó Lâm Nhiễm cùng tôi về nhà, chúng tôi nằm trên giường chuyện. 

Từ trò chuyện về các ngôi sao giải trí đến chuyện phiếm trong khuôn viên trường, bầu không khí thật tuyệt vời. 

Không biết trong đầu nghĩ đến cái gì, tôi quay đầu hỏi ấy: “Anh trai cậu năm nay 27 tuổi phải không?” 

Lâm Nhiễm gật đầu: “Ba tháng nữa ấy sẽ 28 tuổi.” 

Tôi nghi hoặc: “ chưa tìm chị dâu cho cậu à?"

Lâm Nhiễm gật đầu trông giống như một ông già đang vào điện thoại di trên tàu điện ngầm: 

"Với cái tính cách như ấy có thể tìm người ở đâu? Anh ấy chỉ có thể bắt mắt với vẻ ngoài của mình.”

Nói xong, ấy dừng lại, quay lại tôi với ánh mắt nham hiểm: “Hạ Hạ, cậu bị ấy thu hút phải không?” 

Tim tôi lỡ nhịp, chưa kịp thì ấy đã nắm lấy vai tôi lắc mạnh.: "Hạ Hạ! Tỉnh lại đi! Lâm Dã không biết đương, không lãng mạn, đừng để bị khuôn mặt của ấy lừa!" 

Đầu óc tôi sắp rung lên, tôi ngắt quãng : "Tớ... hiểu rồi. ..."

Không lâu sau, Lâm Nhiễm mệt mỏi vô cùng cũng ngủ thiếp đi bên cạnh tôi. 

Tôi nằm trên giường, mở mắt lên trần nhà, suy nghĩ về điều ấy vừa

Không biết đương sao? 

Nhưng tôi mơ hồ nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lâm Dã, ấy có vẻ không nghiêm túc như

Hồi đó ấy vẫn huýt sáo với tôi... 

Mùa hè năm 2009. 

Tôi đã thành công bước vào trường trung học và gặp người tốt Lâm Nhiễm. 

Vì tính cách giống nhau nên tôi và Lâm Nhiễm luôn có vô số chuyện để , chúng tôi thường hẹn nhau đi chơi trong những ngày nghỉ. 

Sau vài ngày chạy loanh quanh bên ngoài, chúng tôi bị chặn lại. 

Một vài thanh niên phách với mái tóc vàng chặn chúng tôi trong ngõ. 

“Em , em khá giàu có đấy.” 

“Em đã đến đây ăn uống và xem phim ba ngày liền rồi, em cũng cho trai tôi vay một ít tiền nhé?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...