23
Tôi không biết Hứa Tuấn đã ngồi cạnh mình từ lúc nào.
Tôi giật mình, vội lau nước mắt.
Nhưng chưa kịp giải thích và xin lỗi, đã lên tiếng trước.
Thì ra, trước đây cũng từng sống trong một gia đình vô cùng hạnh phúc.
Mẹ là bác sĩ, bố là họa sĩ.
Điều kiện gia đình khá giả, thương hết mực.
Cho đến khi mẹ qua đời.
"Mọi đứa trẻ đều mong bố mẹ thương nhau, chỉ có tôi thì không."
Kể từ năm mẹ tôi qua đời, mỗi năm sinh nhật của tôi đều có cùng một điều ước: mong sao bố đừng mẹ nữa.
"Tiếc rằng, ông trời không nghe thấy. Bố mãi mãi mẹ, đến mức sẵn sàng từ bỏ tôi, từ bỏ cả cuộc sống."
Khi Hứa Tuấn những lời này, giọng bình thản như mây trôi.
Nhưng nước mắt tôi lại rơi xuống.
Mẹ của Hứa Tuấn mất vì tai biến y khoa khi sinh non.
Nhưng bố đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hứa Tuấn.
"Sao Chổi. Cậu biết đấy, mọi người đều gọi tôi như .
"Người khác có thể oán giận biệt danh của mình, cảm thấy nó là sự sỉ nhục. Nhưng tôi thì không. Vì biệt danh đó là do bố tôi đặt. Ông ấy tôi là ngôi sao xui xẻo, đã c.h.ế.t mẹ và em mình. Trước đây, tôi tên là Hứa Vô Ưu, ông ấy đã đổi tên tôi thành Hứa Tuấn. Ông ấy , tôi đã c.h.ế.t mẹ và em , sao tôi có thể sống cả đời mà vô ưu ?"
Ánh mắt của Hứa Tuấn trống rỗng, ra cửa sổ, giọng lạnh nhạt như đang kể câu chuyện của người khác.
"Bố đúng. Vì chuyện mẹ sinh non là lỗi của tôi, tôi đã đòi ăn kẹo hồ lô vào nửa đêm.
"Vào giờ đó, nhiều tiệm đã đóng cửa. Mẹ mang bầu em tôi, phải đi qua mấy con phố mới mua kẹo. Trên đường về, mẹ bị hạ đường huyết..."
Nói đến đây, Hứa Tuấn đột nhiên ngừng lại, như thể có thứ gì đó mắc nghẹn trong cổ họng.
Mất một lúc lâu, mới tiếp tục.
"Thực ra, khi đưa đến bệnh viện, vẫn còn hy vọng. Tiếc rằng, người phẫu thuật cho mẹ lại là sư tỷ của mẹ – người thích uống rượu trước khi lên bàn mổ."
Thời gian như dừng lại.
Tai tôi ù đi, đầu óc trống rỗng, và đột nhiên, tôi không nghe thấy gì nữa.
***
Tôi không biết mình đã rời khỏi nhà của Hứa Tuấn như thế nào.
Tôi lạc lõng bước đi trên phố.
Cho đến khi cơn gió lạnh buốt da buốt thịt đánh thức tôi.
Thực ra —
Sư tỷ của mẹ Hứa Tuấn chính là mẹ tôi.
Mười năm sau, bố tôi bị lật đổ, chính vì ông đã che chở cho mẹ.
Trong ký ức của tôi, mẹ tôi chịu nhiều áp lực, nên bà thường xuyên uống rượu.
Không ai khuyên bà.
Dần dần, việc nghiện rượu trở thành một vấn đề lớn.
Phẫu thuật khi say rượu tất nhiên dẫn đến hàng loạt tai nạn y khoa, mọi chuyện đều bị bố tôi che đậy.
Cho đến khi một sự cố xảy ra và dư luận không thể bỏ qua, bố tôi không thể che giấu thêm nữa, và cuối cùng mọi chuyện vỡ lở.
Những bệnh nhân từng chịu hậu quả do mẹ tôi ra cũng đứng lên tố cáo.
Cuối cùng, mẹ tôi bị bệnh viện sa thải, bố tôi vẫn dùng chút quyền lực cuối cùng để bảo vệ bà.
Còn bố, ông gánh hết mọi tội lỗi và bị kết án tù.
Hóa ra quả b.o.m bố mẹ tôi đã đặt từ lâu, sớm hơn và nguy hiểm hơn tôi tưởng.
Quả b.o.m đó không chỉ hủy hoại tôi của mười năm sau, mà ngay cả tôi của hiện tại cũng bị nát không còn gì.
Tôi chợt nhận ra tại sao mình có thể mở mật khẩu đó.
Trong ký ức của tôi, người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp, từng hát bài đồng d.a.o để dỗ tôi mỗi khi mẹ tôi uống rượu.
Đó chính là mẹ của Hứa Tuấn.
Định mệnh thật trớ trêu.
Lúc này đây, tôi mới hiểu ý nghĩa của viên kẹo sô mà Hứa Tuấn cất giữ mười năm sau.
Đó là mãnh liệt mà đã đè nén.
Một người như , với năng lực như , sao có thể không biết về mối quan hệ giữa chúng tôi?
Vì , mới luôn đối xử với tôi như một người .
Vì , những gì cho tôi, không thừa cũng chẳng thiếu, vừa đủ để tôi sống cơ bản.
***
Tôi đứng bên bờ sông, gió mùa đông thổi lạnh đến thấu xương.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, nặng nề như lông ngỗng.
Tôi đưa tay ra, một bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay.
Những ký ức của kiếp trước lẫn kiếp này như một cuốn phim chạy qua trước mắt tôi.
Tôi đứng đó rất lâu, rất lâu...
Lâu đến mức mất hết cảm giác.
Hứa Tuấn, nếu trời cao đã cho chúng ta thêm một cơ hội.
Điều đó có nghĩa là duyên phận của chúng ta đã định sẵn.
Dù là Hứa Tuấn hay Hứa Vô Ưu, cũng là người mà Mộng Du này quyết tâm trọn đời. Chúng ta rồi sẽ ôm nhau mà khóc trong thế giới đầy đau khổ và này.
Nếu đó là duyên lành, em nguyện cùng nắm tay đi hết cuộc đời.
Nếu đó là nghiệt duyên, em sẽ cùng đi xuống hoàng tuyền.
Bạn thấy sao?