Kẹo Hồ Lô Và [...] – Chương 8

Tôi lập tức nghẹn ngào : "Alo, bố ạ, con đang ở hẻm bên cạnh trường, bố đến cứu con ngay nhé!"

 

Nghe thấy thế, Bùi Bội hoảng hốt: "Phó Nhiên, mẹ nó không phải mày bảo là bố ta đã đi Bắc Kinh rồi à?"

 

Tôi đe dọa: "Dù ông ấy có đi rồi, các người dám đến tôi thử xem? Phó Nhiên, công ty nhà không muốn lên sàn nữa đúng không?"

 

Đúng lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên ngày càng gần.

 

Đám người đối diện lập tức hoảng loạn và bỏ chạy.

 

Tôi đỡ Hứa Tuấn dậy và đưa về nhà.

 

Trên đường, thấy những vết thương trên người , lòng tôi tràn đầy nỗi buồn và sự áy náy.

 

Nếu không phải vì tôi, sẽ không bị hai kẻ cặn bã đó ý.

 

Nếu không phải vì tôi, hôm nay đã không bị thương.

 

"Công chúa"

 

Hứa Tuấn cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn và lời lẩm bẩm của tôi.

 

"Hả?"

 

"Đây là lần thứ một trăm cậu lời xin lỗi rồi."

 

"À, xin lỗi, tôi phiền cậu lắm đúng không?"

 

"Đây là lần thứ một trăm lẻ một."

 

***

 

Tôi không ngờ Hứa Tuấn lại sống trong khu nhà dành cho y bác sĩ mà tôi từng ở lúc nhỏ.

 

Khu nhà từng sầm uất giờ đã xuống cấp, hoang tàn, hầu như không còn mấy hộ dân cư ngụ.

 

Nhà của Hứa Tuấn cũ kỹ rất sạch sẽ.

 

Sau khi gõ cửa, bà nội của Hứa Tuấn, người đã già yếu và mắt kém, chậm rãi ra mở cửa cho chúng tôi.

 

Dù mắt không còn tinh, bà vẫn nhận ra Hứa Tuấn bị thương và liên tục tra hỏi liệu có đánh nhau với ai không.

 

Hứa Tuấn ấp úng, không trả lời .

 

Tôi liền chủ giải thích: "Bà ơi, cháu là cùng bàn của Hứa Tuấn, tên là Mộng Du. Bà không biết đâu, hôm nay cháu bị mấy tên côn đồ bắt nạt, chính Hứa Tuấn đã cứu cháu đấy! Nhưng trong lúc cứu cháu, cậu  ấy cũng bị thương. Bà ơi, cậu ấy đúng là hùng của cháu!"

 

Nghe tôi , bà nội Hứa Tuấn không ngớt lời khen ngợi .

 

Sau đó, bà lẩm bẩm rằng sẽ với thầy để đòi lại công bằng cho chúng tôi.

 

Phải thuyết phục mãi, bà mới chịu từ bỏ ý định đó và vào bếp nấu mì cho chúng tôi.

 

Khi vào phòng của Hứa Tuấn, tôi bắt đầu bôi thuốc cho .

 

Nhưng chưa kịp xong, vẻ mặt bỗng méo mó vì đau.

 

"Cậu chơi máy tính một lúc đi, tôi phải đi vệ sinh."

 

Anh xong liền bỏ ra ngoài, để tôi một mình với sự chán nản.

 

Lúc này, một thư mục trên chiếc máy tính cũ kỹ của đã thu hút sự ý của tôi.

 

Tôi nhấn vào cần phải nhập mật khẩu.

 

【Những ngôi sao trên trời nhấp nháy.】

 

Thấy câu này, ngón tay tôi vô thức gõ vào bàn phím vài chữ.

 

【Bên đường có một con búp bê.】

 

Bất ngờ thay, mật khẩu lại mở khóa.

 

Như thể một cuốn băng tự phát lại trong đầu tôi.

 

Bài đồng d.a.o quen thuộc ấy, theo giọng hát nhẹ nhàng của một người phụ nữ, bắt đầu vang lên trong tâm trí tôi.

 

21

 

Những ngôi sao trên trời nhấp nháy.

 

Bên đường có một con búp bê.

 

Búp bê ơi, búp bê à.

 

Sao em không về nhà?

 

Phải chăng em không có nhà?

 

Không có cha và mẹ?

 

Búp bê à, đừng sợ nhé.

 

Hãy để chị cho em một nửa mẹ.

 

Cùng em có chung một mái nhà.

 

Hãy để chị cho em một nửa cha.

 

Cùng em có chung một mái nhà.

 

22

 

Trong thư mục đó là những trang nhật ký dày đặc của mẹ Hứa Tuấn.

 

【Ngày 25 tháng 12 năm 1996】

 

【Hôm nay, mẹ phát hiện mình có thai, lại còn thăng lên chức bác sĩ chính.】

 

【Mẹ đã cố gắng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thành quả.】

 

【Tất cả may mắn này chắc là con mang lại cho mẹ, phải không bé , con đúng là phúc tinh của mẹ.】

 

【Vậy nhé, biệt danh của con sẽ là Tiểu Phúc Tinh!】

 

...

 

【Ngày 20 tháng 5 năm 1997】

 

【Vừa rồi sư tỷ của mẹ đã kiểm tra cho mẹ, sư tỷ lén với mẹ rằng con là một bé trai.】

 

【Bố con, Hứa Cường, hỏi mẹ sẽ đặt tên gì cho con.】

 

【Biệt danh là Phúc Tinh, còn tên chính sẽ là Vô Ưu nhé.】

 

【Hứa Vô Ưu, Hứa Vô Ưu, mong con cả đời không phải ưu phiền.】

 

【Vô Ưu à, bố mẹ sẽ luôn thương con.】

 

...

 

【Ngày 17 tháng 3 năm 2002】

 

【Con của mẹ rất thích ăn kẹo hồ lô, giống hệt bố con, tham ngọt lắm.】

 

【Mẹ đã thăng lên chức trưởng khoa rồi! Tất cả đều là nhờ sư tỷ nâng đỡ.】

 

【Hóa ra chồng của sư tỷ rất quyền lực, còn trẻ mà đã giữ chức lớn thế.】

 

【Nhưng sư tỷ cứ có thói quen uống rượu trước khi vào phòng phẫu thuật, khuyên mãi cũng không , biết sao đây? Mẹ thật lo sẽ có chuyện xảy ra.】

 

【Thôi, nghĩ đến chuyện vui hơn đi. Tranh của Hứa Cường bán ngày càng chạy, mọi thứ ở nhà đều tiến triển tốt.】

 

【Chúng ta cũng có nhiều tiền tiết kiệm hơn rồi.】

 

【Vô Ưu ngày nào cũng đòi có em trai hoặc em , không phải là không nhỉ.】

 

...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...