Kẹo Hồ Lô Và [...] – Chương 6

15

 

Hứa Tuấn dạy rất qua loa, tôi lại học vô cùng nghiêm túc.

 

Kiếp này, tôi thật sự không muốn mình lại trở thành một kẻ vô dụng, chỉ biết sống dựa vào người khác.

 

Nhưng mà...

 

Môn Toán này thật sự khó chịu.

 

Người giỏi thì thật sự rất giỏi, chẳng hạn như Hứa Tuấn, lần nào cũng đạt điểm tuyệt đối.

 

Còn kẻ kém cỏi thì thật sự không , chẳng hạn như tôi, từng có lần chỉ đạt điểm một chữ số.

 

Một lần nữa, tôi bị đánh bại bởi một bài "tặng điểm" theo lời Hứa Tuấn.

 

"Loại bài này, thầy Vương đã giảng hai lần, tôi cũng đã giảng cho cậu ba lần. Nếu còn không hiểu, tôi khuyên cậu nên bỏ môn Toán đi."

 

Ánh mắt tôi, như thể đang một kẻ ngốc.

 

Ngọn lửa giận trong tôi bùng lên.

 

"Hứa Tuấn, tôi tức rồi đấy! Đừng coi thường tôi! Bài này hôm nay tôi nhất định phải giải !"

 

Nửa tiếng sau...

 

Hứa Tuấn ghé lại gần.

 

"Ha, tức lên mà cậu chỉ viết một dấu ngoặc thôi à."

 

Đôi mắt khẽ nheo lại, ánh lên nét lấp lánh.

 

Đây là...

 

Lần đầu tiên tôi thấy .

 

Thời gian như ngừng lại.

 

Đầu tôi trống rỗng, chỉ biết ngây ngốc .

 

Có lẽ ánh mắt tôi quá đỗi nóng bỏng, lại tôi.

 

Khoảnh khắc chạm mắt, tôi chột dạ quay đi, ngượng ngùng : "Người ta vẫn bị dồn đến đường cùng thì cái gì cũng , với môn Toán thì chắc là không."

 

Tôi vừa dứt lời, Hứa Tuấn cúi đầu đến mức đỏ cả tai.

 

Ơ...

 

Sao lại dễ chứ?

 

16

 

"Mộng Du! Đây là lý do cậu chia tay tôi sao?"

 

Phó Nhiên tức giận ném hết sách vở trên bàn tôi xuống đất.

 

Anh ta hét to đến nỗi mọi người trong thư viện đều về phía chúng tôi.

 

Tôi liếc ta, giọng sắc bén: "Sao? Bệnh chưa khỏi mà bệnh viện đã cho cậu ra ngoài à?"

 

Nghe tôi , Phó Nhiên giận tím mặt, lại bắt đầu hét, khiến các học khác không thể yên tâm học tập.

 

Lúc này Hứa Tuấn mở miệng ngăn cản: "Phó Nhiên, đây là nơi học tập, nếu cậu không muốn học thì phiền cậu ra ngoài."

 

"Học tập? Cậu nghĩ chỉ vì học giỏi mà có thể cướp tôi, nghĩ rằng cậu có thể thắng tôi sao?

 

"Công sức của ba đời nhà tôi, sao có thể thua trước mười năm đèn sách của cậu? Cuối cùng chẳng phải cậu cũng sẽ cho tôi à!"

 

Lại nữa rồi, tên ngốc này lại bắt đầu phát ngôn ngông cuồng.

 

Tôi đứng dậy ta, từng lời từng chữ rõ: "Mười năm đèn sách, chính là để gục ba đời kinh doanh nhà cậu!"

 

Anh ta nhếch mép khinh bỉ: "Ồ? Vậy tức là cậu đã quyết tâm ở bên thằng nghèo kiết xác này rồi à?"

 

Tôi nhếch môi khinh bỉ: "Buồn thật, tôi gì thì liên quan gì đến cậu?

 

"Sao nào? Lần trước chưa đủ đau, lần này muốn tuyệt tự tuyệt tôn luôn đúng không?"

 

Tôi khiêu khích ta, giọng đầy ác ý. 

 

Nghĩ đến vết thương lần trước, ta lập tức sợ hãi: "Mộng Du, tôi sẽ mách bố mẹ cậu, cậu cứ chờ đấy."

 

Thật nực .

 

Ném lại câu đó, ta bỏ đi với cái đuôi cụp lại.

 

Tôi nhặt sách dưới đất lên và tiếp tục tập trung vào việc học.

 

Khi Hứa Tuấn định gì với tôi, tôi liền mở lời trước.

 

"Chuyện lần trước cậu đã hiểu lầm tôi! Tôi không hề lấy cậu ra để chọc giận Phó Nhiên! Tôi với cậu ta không còn liên quan gì nữa, lần trước là do cậu ta hoảng loạn mà linh tinh. Cậu ta cưỡng hôn tôi, tôi còn muốn báo cảnh sát vì bị quấy rối nữa. Vậy nên xin cậu hãy tin tôi, tôi thật sự không phải..."

 

Tôi vội vàng giải thích để rõ hiểu lầm, đến mức năng lộn xộn.

 

Nhưng chưa kịp hết, đã cắt lời tôi: "Tôi tin cậu."

 

"Hả?"

 

"Không cần giải thích nữa, tôi tin cậu."

 

"Thật sao?"

 

Trong lòng tôi như mặt trăng vừa mới mọc lên, những vì sao cũng rực rỡ trở lại.

 

"Ừ." Hứa Tuấn ngập ngừng một lúc, dường như nghĩ ngợi điều gì, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi tôi: "Nhưng tại sao cậu lại đối xử với Phó Nhiên như ?"

 

Ký ức về việc tôi bị đuổi ra khỏi nhà, bị ta nhục và đánh đập giữa trời tuyết tràn về trong tâm trí.

 

Từng người đi từ áo đồng phục đến áo cưới, và rồi bị chính người đó đối xử tệ bạc, lúc ấy tôi đã gần như muốn kết liễu đời mình.

 

Tôi nén nỗi đau, đáp lại.

 

"Bởi vì cậu ta đã biến cuộc đời tôi thành địa ngục."

 

"Hả?"

 

Hứa Tuấn có vẻ kinh ngạc.

 

Nhưng những ký ức đầy tủi nhục đó, tôi không muốn và cũng không thể để biết.

 

Tôi chỉ khúc khích và chuyển đề tài.

 

"Và còn vì, người tôi thực sự thích là cậu."

 

Quả nhiên, sau câu đó Hứa Tuấn không truy hỏi nữa, chỉ đỏ mặt cúi đầu tiếp tục bài.

 

Thấy dường như không tin hẳn, tôi bất chợt kéo tay lại, nghiêm túc thổ lộ: "Hứa Tuấn, cuộc đời ngắn ngủi, từ nay hãy để tôi  ở bên cậu, không?"

 

Anh sững người vài giây, rồi nhanh chóng rút tay lại, mặt đỏ ửng đến tận cổ: "Cậu giải bài này trước đã, thì cuộc đời tôi mới bớt khổ ."

 

Tôi lại hừng hực quyết tâm, lao vào bài.

 

17

 

Mối quan hệ giữa tôi và Hứa Tuấn từ đó dần trở nên hòa hợp.

 

Mỗi ngày dạy tôi toán, còn tôi mang cơm cho .

 

"Dì ơi, hộp giữ nhiệt màu xanh lam cho con thêm món sườn xào chua ngọt nhé, cho ngọt hơn một chút. Cơm cũng phải nhiều gấp đôi suất của con!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...