Chạy mãi, tôi mới đuổi kịp .
Tôi kéo áo và giải thích: "Tôi không thích Phó Nhiên, cậu ta là một tên khốn, vừa nãy cậu ta ép buộc tôi!"
Hứa Tuấn vẫn tiếp tục bước, chân rất dài, bước nhanh của bằng bước chạy của tôi.
Anh vừa đi nhanh vừa đáp lại: "Mộng tiểu thư, tôi không hứng thú với chuyện giữa và trai của mình, không cần kể cho tôi."
"Cậu ta không phải trai tôi!"
Nhưng nghĩ lại, hình như chúng tôi chưa chính thức chia tay, tôi bồi thêm một câu: "Mặc dù chúng tôi chưa chia tay, sắp rồi!"
Anh dừng lại, tôi nghiêm túc : "Mộng Du, tôi không có hứng thú và cũng không có thời gian trở thành đối tượng để người giàu có các người giỡn. Làm ơn đừng chuyện với tôi nữa, cảm ơn."
Hai chữ cuối cùng, gần như nghiến răng ra.
Nói xong, quay người bỏ đi mà không ngoảnh lại.
Những lời của như một chậu nước lạnh, dội từ đầu đến chân tôi.
Tôi đứng đó một lúc, chỉ cảm thấy ánh hoàng hôn lúc này thật chói mắt.
Tại sao giữa chúng tôi luôn có nhiều hiểu lầm đến , và luôn lỡ mất nhau?
Không sao, không sao, tôi tự an ủi mình.
Giờ tôi là thiên kim tiểu thư, bị từ chối thì đã sao?
Tôi lại tiếp tục theo sau .
Nhưng lần này, hét lên giận dữ: "Đừng đi theo tôi, cút đi!"
Mười năm sau, tôi quay trở lại mười năm trước.
Đây là lần đầu tiên trong tất cả những khoảnh khắc ở bên , nặng lời với tôi như .
Tôi với ánh mắt tàn nhẫn, nhất thời không biết phải gì.
Một lúc sau, tôi gượng với : "Thôi, tạm biệt trước , mai gặp lại nhé."
Quay lưng đi, khóe mắt tôi ướt đẫm, trong lòng nghẹn ngào không nên lời.
13
Liên tiếp mấy ngày sau, tôi đều để lại sô-- trên bàn của .
Dĩ nhiên, chúng đều bị ném vào thùng rác.
Tôi đống sô-- trong thùng rác, đờ đẫn một lúc lâu.
Cảm giác thất vọng, buồn bã, vô lực...
Những cảm này như sóng biển tràn đến, nhấn chìm tôi.
Không sao đâu, không sao đâu.
Hiểu lầm mà, rồi sẽ có cách giải quyết thôi.
Vì Bùi Bội tuyên bố Hứa Tuấn là đối tượng tiếp theo của trò chơi, cả lớp bắt đầu không hợp tác với trong vai trò lớp phó môn Toán.
Khi Hứa Tuấn đi thu bài tập, có người cố ném bài xuống đất để phải cúi xuống nhặt.
Thế là tôi chủ giúp thu bài.
Khi tôi một lần nữa đặt đống bài đã thu đầy đủ lên bàn , cuối cùng cũng lên tiếng: "Mộng tiểu thư, tôi đã từ chức lớp phó rồi, ơn đừng tiếp cận tôi nữa."
Ngọn lửa hy vọng vừa nhen nhóm trong tôi lại bị dập tắt.
Sau vài giây im lặng, tôi không cam tâm, lại hỏi: "Tại sao?"
Anh ngước lên tôi, đôi mắt lặng lẽ ấy bỗng trở nên lạnh lùng, đôi môi mỏng nhả ra những từ ngữ băng giá:
"Bởi vì, tôi ghét cậu."
14
Tôi không biết mình đã quay lại chỗ ngồi bằng cách nào.
Cả ngày hôm đó, tôi chỉ còn là cái xác không hồn.
Tôi không hiểu tại sao.
Tại sao dù đã quay trở về mười năm trước, mọi thứ vẫn khó khăn như ?
Ông trời ơi, xin hãy cho con biết, con phải gì tiếp theo?
"Mộng Du, đến văn phòng giáo viên với một lát."
Đang trong cơn buồn bực, sự xuất hiện của giáo chủ nhiệm khiến tôi lóe lên chút hy vọng.
Chủ nhiệm là một giáo trẻ, mẹ tôi thường xuyên tặng những chiếc túi hàng hiệu để nhờ chăm sóc tôi.
Cô ấy rất liêm khiết, là một giáo viên với lý tưởng nghề nghiệp cao cả.
Những chiếc túi, ấy luôn bảo tôi mang về trả lại.
Nhưng tôi biết, trên đời này không ai là không thể bị tha hóa.
Nếu cho rằng ai đó không thể bị mua chuộc, đó chỉ là vì chưa đưa ra thứ họ thực sự muốn mà thôi.
Quyền lực tuyệt đối, dẫn đến tham nhũng tuyệt đối.
Lần này, tôi không còn ngoan ngoãn mang túi về nữa.
Thay vào đó, tôi đóng cửa văn phòng, nhẹ nhàng đẩy chiếc túi Chanel mà đưa lại.
Tôi : "Cô Trần, chiếc túi của đẹp quá."
Tôi kéo ghế lại gần , dưới ánh mắt ngạc nhiên của , tiếp tục : "Cô Trần, em nghe chồng và con đều đang ở Kim Thành, nếu công việc của ấy có thể điều chuyển về Hàng Thành thì tốt biết bao."
Nhắc đến chuyện này, mắt thoáng sáng lên.
Tôi hạ thấp giọng, đủ để chỉ hai chúng tôi nghe: "Bố em có một chiến hữu, là người đứng đầu phòng nhân sự ở Hàng Thành."
Cô Trần suy nghĩ một lát, rồi thu lại chiếc túi, dịu dàng : "Chiếc túi này là do mẹ em giới thiệu tôi mua đấy, đúng là đẹp thật."
Hiệu suất việc của Trần rất cao, chưa đến khi chuông vào học kêu, tôi đã ngồi chung bàn với Hứa Tuấn.
Còn chỗ ngồi của Phó Nhiên thì cách xa cả vạn dặm.
Anh ta tức đến mức muốn nhảy dựng lên, cũng chẳng gì.
Dưới sự ép buộc và cám dỗ của giáo chủ nhiệm, Hứa Tuấn đành gác lại những mâu thuẫn với tôi, miễn cưỡng trở thành gia sư Toán của tôi.
Bạn thấy sao?