Kiếp trước, vì học lệch môn, tôi đã không đỗ một trường đại học tốt.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi kết hôn với Phó Nhiên.
Nửa đời đầu dựa vào cha mẹ nuôi, nửa đời sau dựa vào chồng.
Con người chính là như mà trở nên vô dụng.
Vì thế, sau khi thoát ra khỏi cái vòng tròn đó, do không có kỹ năng gì, lại chẳng có học vấn nổi trội, tôi mới sa sút đến mức phải bán khoai lang nướng.
Ông trời đã cho tôi thêm một cơ hội, lần này tôi nhất định phải nắm bắt.
Tôi căng mắt nghe nửa tiết học.
Nhưng đáng tiếc là...
Bạn bè có thể rời xa .
Chồng có thể phản bội .
Chỉ có toán học là không bao giờ thay đổi.
Bởi vì toán học không biết thì mãi mãi không biết.
Tôi nghe bài giảng Toán mà như nghe tiếng chim hót ngoài trời.
Thở dài một hơi, tôi liếc xung quanh.
Ánh mắt tôi dừng lại ở góc trái phía trước.
Bóng dáng ấy, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, ngồi ngay ngắn, chăm lên bảng, thỉnh thoảng còn tính toán trên tờ giấy trắng.
Anh ấy gầy gò, khuôn mặt gầy nhom tái nhợt, sắc khí kém, đôi chân mày mang theo một vẻ u sầu không thể xoá nhòa.
So với mười năm sau khi ấy đã có khí thế mạnh mẽ, giờ đây ấy lại mang theo sự non nớt và... tự ti.
"Du Mộng! Em lại gì đấy? Đứng dậy và xem!"
Vì tôi Hứa Tuấn quá say mê, không may bị thầy giáo Toán bắt gặp.
Tôi bình thản đứng dậy, mặt tươi tỉnh: "Em đang Hứa Tuấn."
Cả lớp xôn xao.
Chỉ riêng Hứa Tuấn vẫn bình thản bài, vành tai trắng của có thể thấy đỏ lên rõ rệt.
Tôi vốn dĩ học Toán rất kém, câu táo bạo này càng khiến thầy giáo tức giận đến nhảy dựng lên: "Lại đây, em cho tôi nghe, em cậu ấy cái gì? Nếu không rõ thì đừng nghĩ đến chuyện nghỉ giữa giờ."
Tôi mỉm trả lời: "Em cậu ấy đẹp trai."
Câu vừa dứt, cả lớp vỡ òa.
Như tôi đã dự đoán, tôi bị mời ra khỏi lớp.
Nhưng do thân phận của cha tôi, chẳng mấy chốc một giáo viên khác đã dẫn tôi vào phòng giáo viên ngồi điều hòa.
11
Hết tiết, tôi vội vàng đi tìm Hứa Tuấn để giải thích chuyện trong giờ ăn trưa.
Anh ấy vẫn cúi đầu bài, không tôi, chỉ thản nhiên đáp: "Không sao, tôi không nghĩ nhiều như ."
Tôi thở phào: "Cậu không hiểu lầm tôi là tốt rồi."
Thật bất ngờ là ấy rất dễ gần.
Sao trước đây tôi luôn nghĩ ấy lạnh lùng và khó gần nhỉ?
Thấy vẫn đang bài, tôi cũng không tiện phiền nữa.
Tôi đặt thanh sô-- lên bàn , cúi xuống với : "Đây là thanh sô-- mà tôi thích nhất, tặng cho cậu."
Anh liếc một cái, rồi lại tiếp tục ý đến quyển sách: "Cảm ơn, tôi không ăn."
"Ngon lắm đấy, thật mà! Cậu thử một chút đi."
Tôi bóc lớp giấy bạc bên ngoài, rồi đút luôn thanh sô-- vào miệng .
Đầu ngón tay tôi lướt qua môi , cảm giác tê dại chạy dọc khắp người tôi.
Anh tôi, ngạc nhiên đến mức không nên lời.
Tôi cũng sững sờ.
Thời gian như ngừng lại, thậm chí quên cả nhai.
Mặt tôi nóng bừng, việc đã đến nước này, tôi đành phải mạnh miệng: "Ngon lắm đúng không? Tôi không lừa cậu đâu.
Sau này, ngày nào tôi cũng sẽ mang cho cậu."
Nói xong, tôi nhanh chóng bỏ chạy.
12
Lúc tan học, Phó Nhiên chặn đường tôi về nhà.
Tôi nhíu mày ta: "Làm gì đấy?"
Anh ta khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không hài lòng: "Hôm nay cậu bị sao thế? Tại sao lại đối xử tốt với 'sao chổi' như ?"
"Tôi thích, cậu quản à?"
Anh ta giữ lấy vai tôi: "Hôm nay vì Hứa Tuấn mà cậu đã đắc tội với Bùi Bội, Hứa Tuấn sẽ trở thành đối tượng tiếp theo trong trò chơi của Bùi Bội."
"Không phải chứ? Hắn bị điên à? Nếu muốn thì nhằm vào tôi này!"
Nghe đến tên Hứa Tuấn, tôi lập tức nổi giận.
Phó Nhiên tôi với ánh mắt đen tối, nắm lấy cằm tôi, từng chữ từng chữ : "Du Mộng, không phải cậu đã cái tên rác rưởi đó rồi chứ?"
Tôi nhếch miệng khinh bỉ: "Không cậu ấy, chẳng lẽ tôi phải một tên khốn nạn như cậu sao?"
"Du Mộng!"
Anh ta bị tôi chọc giận hoàn toàn, tức tối đẩy tôi vào tường và cúi xuống hôn mạnh.
Những ký ức cũ lập tức tràn về.
Tôi ghê tởm đến mức buồn nôn.
Tôi dùng sức đẩy ta ra, rồi vung tay tát mạnh vào mặt .
"Phó Nhiên, cậu cái gì đấy?"
Anh ta dựa vào sức lực hơn hẳn tôi, dùng hai cánh tay kẹp chặt tôi vào tường.
"Làm gì ư? Tôi đã rồi, mà cậu gặp hôm đó là em tôi! Cậu cố dùng Hứa Tuấn để chọc tức tôi chứ gì?"
Ôi trời, cái đồ khốn này, tôi thật sự không thể chịu nổi nữa.
Tôi vừa định chửi ta một trận thì bắt gặp bóng dáng của ai đó trong tầm mắt.
Hứa Tuấn!
Anh ấy đang cầm một cái thùng rác, đi về phía phòng học.
Khi đi ngang qua, ánh mắt dừng lại ở tôi và Phó Nhiên.
Chỉ một giây sau, thờ ơ quay đi và tiếp tục bước.
Tôi cảm thấy n.g.ự.c mình nhói lên.
Chẳng lẽ, ấy lại nghĩ rằng tôi tiếp cận chỉ để chọc tức Phó Nhiên?
Tôi tìm đúng thời điểm và đánh mạnh vào chỗ hiểm của Phó Nhiên.
Phó Nhiên đau đến mức khom lưng xuống.
"Có bệnh thì đi khám đi!"
Tôi buông lời rồi chạy theo hướng của Hứa Tuấn.
"Hứa Tuấn!"
Bạn thấy sao?