Kẹo Hồ Lô Và [...] – Chương 11

Tôi tròn mắt , môi tôi bất ngờ phủ lên một cảm giác mềm mại, khiến não tôi đứng hình trong vài giây.

 

Khi tỉnh táo lại, tôi ôm chặt lấy .

 

Những giọt mưa nặng nề rơi xuống.

 

Chẳng mấy chốc, mưa xối xả.

 

"Công chúa, trời đang mưa."

 

Giọng vang lên bên tai tôi, tôi thành phố mờ ảo dưới làn mưa, cảm thấy như đang mơ.

 

Mưa ngày càng lớn.

 

Nhưng tôi không muốn buông tay.

 

Bởi vì tôi đã phải dùng rất nhiều sức lực, tiêu tốn hết may mắn của kiếp này, mới có thể ôm trọn vẹn như .

 

30

 

Mười năm sau...

 

Bố mẹ tôi vẫn đi đến kết cục như cũ.

 

Trong suốt mười năm này, dù tôi có khuyên bảo thế nào, mẹ tôi vẫn không bỏ thói nghiện rượu.

 

Tất nhiên, cũng không thay đổi việc bố tôi ngày càng đi lạc đường.

 

Điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi.

 

Vì tôi từng đọc cuốn sám hối của ông sau khi ông bị bắt.

 

Trong đoạn video ấy, tôi không thấy ông tỏ ra đau lòng hối hận, tôi chỉ thấy ông chấp nhận sự thua cuộc một cách bình thản.

 

Vậy nên, dù có quay lại bao nhiêu kiếp, tôi cũng không thể thay đổi kết cục đã định sẵn này.

 

Hứa Tuấn vẫn mắc bệnh ung thư.

 

Nhưng may mắn lần này phát hiện sớm.

 

Cộng thêm mười năm tôi chăm sóc chu đáo cho .

 

Và mỗi ngày, dưới sự giám sát của tôi, chăm chỉ tập luyện, đi ngủ sớm và dậy sớm.

 

Cơ thể đã chịu đựng ca phẫu thuật cắt bỏ một phần gan.

 

Nhờ có thể trạng tốt, hồi phục nhanh chóng.

 

Nhưng bác sĩ , có thể sẽ tái phát.

 

, phải sống điều độ và giữ tinh thần lạc quan.

 

Tôi tự tin : "Có em ở đây, ung thư sẽ không có cơ hội quay lại nữa!"

 

31

 

Hứa Tuấn, số phận đã đẩy đến bờ vực.

 

Vậy thì hãy để em ngồi cùng trên bờ vực này, ngắm sương mù bao phủ, từ đây sống c.h.ế.t có nhau.

 

【Hết truyện】

 

Phiên ngoại của Hứa Tuấn

 

01

 

Thực ra tôi gọi Mộng Du là công chúa.

 

Là vì lần đầu chúng tôi gặp nhau.

 

Khi ấy, bà của tôi thường tìm cách lẻn vào khu nhà giàu để nhặt rác, vì ngay cả trong thùng rác của người giàu, cũng toàn là báu vật.

 

Rồi một ngày, bà bị bảo vệ bắt gặp.

 

Bà bị đẩy ngã xuống đất, không thể đứng dậy.

 

Tôi nhận điện thoại, điên cuồng chạy đến khu nhà giàu, cho đến khi đón bà, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Khi đang dìu bà về nhà, tôi đi ngang qua nhà của Mộng Du.

 

Lúc đó, ấy đang tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà.

 

Ngôi nhà của , lộng lẫy như một lâu đài trong truyện cổ tích.

 

Tôi thấy cha mẹ , những người thân trong gia đình, bảo mẫu, và rất nhiều học đều vây quanh .

 

Cô đứng ở trung tâm, rạng rỡ.

 

Còn tôi, người đang đứng ngoài vào, giống như một con chuột chui rúc trong cống, mơ tưởng về nàng công chúa đẹp nhất thế gian.

 

Không ngờ, sau này chúng tôi lại gặp nhau ở trường.

 

Cô bị trai ép đến gắp thức ăn trong bát của tôi.

 

Nhưng trong bát của tôi chỉ có dưa muối miễn phí ở nhà ăn.

 

Khoảnh khắc đó, sự tự ti của tôi không có chỗ nào để trốn.

 

Tôi biết ấy ghét món ăn của tôi, vì đó không phải là thứ mà tầng lớp thượng lưu như họ ăn.

 

May mắn thay, không ăn, vì công chúa sao có thể ăn những thứ như thế?

 

Có lẽ đó chỉ là một phút hứng khởi của , trước khi rời đi, đã cho tôi một viên kẹo sô .

 

02

 

Nhưng chính khoảnh khắc ngẫu nhiên đó của ấy, đã dấy lên gợn sóng trong cuộc đời tôi.

 

Khi gặp lại ấy.

 

Công chúa từng cao cao tại thượng, giờ đây lại đang bán khoai lang nướng.

 

Cô ấy trông thật tàn tạ, lặng lẽ nghe bè cũ chế nhạo mình.

 

Thấy trở nên như .

 

Trong lòng tôi, chẳng hiểu sao lại nghẹn ngào.

 

Lúc đó, tôi đã biết chuyện của bố mẹ .

 

Tôi cũng biết, bác sĩ vô trách nhiệm từng phẫu thuật cho mẹ và em tôi, chính là mẹ của .

 

Nhưng sau đó tôi đã nghĩ thông suốt.

 

Bố tôi từng đổ hết mọi oán hận lên đầu tôi.

 

Cảm giác ngạt thở đó, tôi đã tự mình trải qua.

 

Vậy tại sao tôi lại phải để lịch sử lặp lại trên người ấy?

 

Tôi đưa ấy về nhà, và đối xử với như một người .

 

Tôi đè nén mãnh liệt dành cho ấy.

 

Vì tôi sợ sẽ khiến công chúa của tôi sợ hãi.

 

Trong quá trình chúng tôi bên nhau, tôi cảm nhận hơi ấm của cuộc sống.

 

Khi tôi thành công trong sự nghiệp.

 

Thế giới này thật tráng lệ, rực rỡ.

 

Nhưng cũng thật tăm tối, đẫm máu.

 

Dù thế giới này có thế nào đi nữa.

 

Tôi, mãi mãi là một kẻ ngoài cuộc.

 

Như cỏ dại trôi dạt, cũng như một linh hồn đơn.

 

Cho đến khi công chúa của tôi xuất hiện lần nữa, tôi mới cảm thấy sự bình yên.

 

Cô ấy cho tôi thấy sự ấm áp và ánh sáng, cho tôi một lý do để sống trên cõi đời này.

 

Cô ấy chính là điểm dừng chân của tôi.

 

03

 

Tôi vốn định chờ đến khi sương mù tan biến, để cho mọi người biết tôi em đến nhường nào.

 

Nhưng ông trời đã không cho tôi cơ hội để chờ đến ngày đó.

 

Nếu có thể lại một kiếp.

 

Công chúa của , liệu em có thể đến bên sớm hơn không?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...