(Văn án)
Thua trò chơi mạo hiểm, trai ép tôi phải đến ăn cơm trong bát của học sinh nghèo.
"Còn ngây ra đó gì? Mau đi đi, tôi nóng lòng muốn thấy cậu ta nổi giận rồi đây."
Đây là... tôi quay về mười năm trước ư?
Tôi bước đến trước mặt học sinh nghèo, gắp một miếng củ cải muối rồi bỏ vào miệng.
Cậu ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng và u tối.
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, tôi bỏ tất cả sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu… vào khay cơm của cậu ấy.
"Đây là bồi thường vì tôi đã ăn củ cải của cậu, hy vọng cậu không chê."
Tôi vị lão đại tương lai sẽ thống trị cả giới công nghệ, nở một nụ dịu dàng.
"Chào cậu, Hứa Tuấn 17 tuổi, tôi là Mộng Du 17 tuổi."
Năm đó cậu tự ti, còn tôi lại rạng rỡ.
01
"Mộng Du, cậu thua trò chơi mạo hiểm rồi, mau đến ăn một miếng trong bát của cậu ấy đi."
Khi mở mắt ra lần nữa, trai thanh mai trúc mã của tôi - Phó Nhiên, đang tươi xúi giục tôi đến gắp thức ăn trong bát của Hứa Tuấn.
Những người giàu có xung quanh cũng nhao nhao cổ vũ.
"Đúng rồi, đúng rồi, tôi cũng rất mong thấy dáng vẻ lúng túng và xấu hổ của tên học bá lạnh lùng đó."
"Hừ, học bá lạnh lùng gì chứ, chẳng qua chỉ là một tên nghèo hèn thôi. Bây giờ cậu ta còn lấy chút thành tích, sau này ra đời rồi thì cũng chỉ công cho chúng ta mà thôi, ha ha ha."
Nghe những lời chế nhạo Hứa Tuấn, tôi nhạt.
Người đời luôn tụ họp theo bầy, và vật cũng theo loại mà chia ra.
Từ xưa đến nay vẫn .
Ngay cả trong ngôi trường tưởng như thuần khiết nhất, cũng có những vòng tròn xã hội riêng.
Tôi là con nhà quan chức, còn Phó Nhiên là con nhà giàu.
Chúng tôi lớn lên trong cùng một khu biệt thự, là thanh mai trúc mã.
Vì , những người chơi cùng chúng tôi đều là con nhà giàu có, quyền thế.
Tôi không thích những người như họ.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, bố mẹ hạn chế mối quan hệ xã hội của tôi.
Ngoài họ ra, không còn ai khác chơi với tôi.
02
Mười năm sau, tôi đã hoàn toàn quên mất người này.
Cho đến một ngày, tại một quán khoai lang nướng, chúng tôi cờ gặp lại.
Nhưng giờ đây, cậu ấy đã là một lão đại trong ngành công nghệ, một người giàu có đầy quyền lực.
Còn tôi, sau khi cha tôi bị bỏ tù và chồng tôi ruồng bỏ, tôi trở thành trò lớn nhất của thành phố Giang.
03
"Tại sao phải đi xa đến thế chỉ để mua cái củ khoai lang rẻ tiền này chứ."
Cô cầm chiếc túi Hermès mẫu mới nhất bên cạnh tôi càu nhàu.
"Haizz, đây không phải là củ khoai lang rẻ tiền đâu, mà là củ khoai lang vàng do con của một quan chức nướng đấy."
"Ông Chu, đây là Mộng tiểu thư thật sao? Nhìn ta giống một phụ nữ ngoài ba mươi hơn."
"Là thật đấy, sau khi bố ta ngã ngựa, Phó Nhiên cũng bỏ ta luôn, vì thế ta mới sa cơ lỡ vận như thế."
"Thật đáng thương..."
...
Nghe những lời họ , xách túi Hermès đi đến trước mặt tôi.
"Chủ quán, cho tôi thêm mười củ khoai nữa. Nướng ngon một chút nhé, tôi sẽ mua về cho người giúp việc và tài xế nhà tôi."
Tôi mỉm lấy lòng: "Dạ vâng, thật là người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng."
Nghe tôi gọi ta là "", vẻ mặt ta càng tươi hơn: "Thêm mười củ nữa nhé."
Người đàn ông bên cạnh kéo tay lại: "Mua nhiều như gì? Có ăn hết đâu."
Cô ta bĩu môi khó chịu: "Loại đồ ăn hạ đẳng thế này, sao tôi có thể ăn ."
Đồ ăn hạ đẳng...
Từng có lúc, tôi rất thích mua đồ ở những quầy ven đường để cho mèo hoang ăn, bản thân chưa bao giờ ăn một miếng nào.
Lúc đó, tôi nhận ra tuổi trẻ của mình đã quay trở lại, giống như một chiếc boomerang đánh trúng giữa trán.
04
Anh ấy dẫn tôi, người không còn nơi nào để về, đến biệt thự riêng của mình.
Không có sự giam cầm, không có ép buộc, và không có bất kỳ điều gì liên quan đến dục.
Anh ấy chỉ đơn giản là giúp đỡ tôi như một người , cho tôi một chỗ trú chân và giúp tôi tìm một công việc tử tế.
Tôi rất biết ơn ấy, luôn muốn đền đáp.
Nhưng tôi không biết phải sao.
Rất nhiều đêm, khi đi lấy nước uống, tôi thấy Hứa Tuấn đứng trước cửa sổ kính lớn, tay trắng trẻo kẹp một điếu thuốc đang cháy.
Ánh trăng lạnh lẽo trải dài trên mặt đất, còn ấy đứng đó, như bị nuốt chửng bởi nỗi đơn.
Nhiều lần, tôi chỉ muốn từ phía sau ôm lấy ấy, an ủi .
Nhưng tôi không có tư cách, cũng không có quyền điều đó.
Bạn thấy sao?