16
Tin tức này nhanh chóng dậy sóng cộng đồng mạng:
【Tự kỷ chẳng phải là đồng nghĩa với thiểu năng sao?】
【Đúng là tiểu thư nhà giàu, chơi bời quá đà, ngay cả người ngốc cũng không tha.】
【Mấy người phía trên, tự kỷ cũng có loại IQ thấp, không thể tự lo cho bản thân, cũng có những người IQ cao trở thành thiên tài đấy.】
【Ý là hội chứng Asperger à? Nhưng dù thông minh trong toán học hay khoa học đi nữa, thì những mặt khác của họ vẫn chẳng khác nào một đứa ngốc.】
【Theo tôi, những người tự kỷ chỉ tổ lãng phí tài nguyên y tế. Cũng đừng cố gắng can thiệp hay điều trị gì, chỉ là một cái hố không đáy thôi. Thà trợ tử còn hơn.】
Trong mắt họ, dường như người mắc tự kỷ không đáng để sống.
Mặc dù Dụ Nhiên có tài năng xuất chúng trong lĩnh vực hội họa, một người bình thường với thành tích như hẳn đã trở thành tâm điểm ngưỡng mộ của mọi người.
Nhưng chỉ vì cậu ấy mắc chứng tự kỷ, cậu lại bị kỳ thị, bị soi mói.
Thậm chí có một đám đông hùa theo, bấm thích và bình luận ủng hộ những quan điểm phân biệt đối xử đó.
Có lẽ, đây mới chính là gánh nặng thực sự mà những người tự kỷ phải mang theo suốt đời.
Dụ Tranh hiểu rõ sức mạnh của dư luận.
Vậy nên khi Dụ Nhiên đang nỗ lực chứng minh rằng mình có thể giao tiếp xã hội như người bình thường, hắn đã âm thầm liên hệ với nhà trường, sắp đặt cuộc phỏng vấn đầy cạm bẫy này.
Và khi tôi chất vấn, hắn chỉ khinh miệt :
“Tôi chỉ bảo phóng viên hỏi nó một câu thôi mà: ‘Cậu có thể chấp nhận việc đời của mình phải chịu ánh soi mói suốt đời vì cậu không?’”
“Tch, ai ngờ mới hỏi một câu, nó đã chịu không nổi rồi. Bao nhiêu công chuẩn bị xem như phí hoài.”
Dụ Nhiên là em trai hắn.
Thế nên hắn biết phải đâm vào đâu để đánh trúng điểm yếu nhất của cậu ấy.
Chiều tối, Dụ Nhiên về nhà.
Tôi không hỏi gì cả, chỉ kéo tay cậu lại, tỉ mỉ thay băng vết thương bị kính cứa vào, băng bó cẩn thận.
Cuối cùng, vẫn là cậu không nhịn :
“Chị không muốn hỏi em sao?”
“Tôi nghe em đã nhờ Tiểu Tào tư vấn về thủ tục hộ chiếu.”
Cậu cúi đầu, giọng nhỏ dần:
“Ừm, em đã chấp nhận đi trao đổi du học nước ngoài.”
Tôi dừng tay lại:
“Dụ Nhiên, chuyện giữa tôi và Dụ Tranh, tôi sẽ ra thông báo để giải thích rõ ràng.”
“Về trạng của em, đó là sự kỳ thị và định kiến của xã hội…”
Cậu ngắt lời tôi:
“Chị không sai, bây giờ, cách giải quyết tốt nhất chính là em lập tức biến mất khỏi thế giới của chị. Chỉ có , bọn họ mới ngừng bàn tán về chị.”
“Vậy còn em? Em định thế nào?”
Ánh mắt cậu tối sầm, sâu thẳm như mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng:
“Không quan trọng, tất cả những thứ khác đều không quan trọng. Trong lòng em, chị luôn là ưu tiên hàng đầu.”
“Em đã bắt đầu học cách hòa nhập với xã hội, học cách sống độc lập. Em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Những gì chị đã cho em… là đủ rồi.”
Cơn giận trong tôi bùng lên.
Tôi ghì cậu xuống, ngồi lên đùi cậu, mạnh mẽ cắn lên môi cậu, khiêu khích đến tận cùng.
Chẳng mấy chốc, tôi đã có phản ứng mà mình mong muốn.
“Thật sự đủ rồi sao? Cơ thể em không đâu.”
Hơi thở của cậu trở nên hỗn loạn, hai gò má phiếm hồng đầy mê loạn.
Nhưng cậu vẫn cố kiềm chế, trong ánh mắt cuối cùng cũng lóe lên chút ánh sáng:
“Hai năm.”
“Em cho chị hai năm để suy nghĩ.”
“Nếu đến lúc đó, chị vẫn không hối hận… thì dù có chết, em cũng sẽ không buông tay.”
17
Những tháng đầu tiên sau khi Dụ Nhiên ra nước ngoài, Dụ Tranh mặt dày đến tìm tôi, cầu lấy lại quyền kiểm soát tập đoàn Dụ thị.
“Tô Vận, coi như trao đổi đi, tôi có thể mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Tôi sẽ bảo rằng em trai tôi không hề mắc chứng tự kỷ. Dù sao cũng chẳng có ai đủ thân cận để phát hiện ra.”
Tôi ngồi phía sau bàn việc, khẽ lạnh:
“Dụ Tranh, năm đó chính đã dùng căn biệt thự của nhà họ Dụ để thế chấp vay tín dụng với số tiền khổng lồ từ các tổ chức tài chính, sau đó ôm tiền giả chết bỏ trốn, đúng không?”
“Theo tôi nhớ, với mức độ lừa đảo tài chính như , ít nhất cũng phải bị tù hai năm nhỉ? Tôi đề nghị nên dành thời gian trong tù để bù đắp những kiến thức kinh tế mà còn thiếu. Rồi hãy quay lại chuyện với tôi về chuyện giành lại quyền điều hành Dụ thị.”
Tin tốt cứ lần lượt kéo đến.
Chưa đầy vài tháng sau, công ty của bố tôi rơi vào khủng hoảng vì kinh doanh kém hiệu quả, các khoản đầu tư lần lượt sản.
Không thể lợi dụng tôi, ông ta liền chuyển mục tiêu sang Ôn Thư Nhiên, định bán ta cho một lão già nửa bước vào quan tài.
Nghe lão già đó còn có sở thích quái đản liên quan đến những thứ thuộc về chữ cái.
Không còn đường lui, Ôn Thư Nhiên khóc lóc chạy đến công ty tôi cầu xin giúp đỡ.
“Chị ơi, em xin lỗi chị, hu hu… là em sai rồi… Từ nhỏ em luôn ghen tị với chị, ghen tị với xuất thân, với sự xuất sắc của chị… Em luôn sợ chị sẽ cướp mất gia đình duy nhất mà em có… Thế nên em mới ngu xuẩn mà đối đầu với chị…”
“Nhưng bây giờ em mới nhận ra, thứ mà em cố chấp giữ chặt trong tay… hóa ra chỉ là một đống rác rưởi!”
“Tôi tưởng mẹ sẽ giúp chứ?”
Nghe , ta khóc càng to hơn.
“Mẹ em … bảo em ngoan ngoãn nghe lời bố… hu hu…”
Một con chim non chưa từng trải sự đời, chỉ khi bị gió mưa dập vùi mới có thể trưởng thành.
Thực ra giữa tôi và Ôn Thư Nhiên chưa từng có thù hận thực sự.
Cô ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị mẹ mình nhồi nhét tư tưởng sai lệch, nuông chiều đến mức trở thành một kẻ vô dụng hạnh phúc mà thôi.
May là bây giờ, ta đã tỉnh ngộ, cuối cùng cũng muốn đứng lên phản kháng.
Tôi không thật sự muốn giúp ta.
Chẳng qua, tôi chỉ muốn khiến bố tôi phải khó chịu mà thôi.
Không ngờ Ôn Thư Nhiên lại ghi nhớ lòng tốt này của tôi.
Nửa đêm, ta lẻn vào công ty của họ Ôn, xóa sạch tất cả những bài báo bôi nhọ tôi và Dụ Nhiên trên toàn bộ nền tảng.
Sau đó, mất gần hai tiếng đồng hồ để chỉnh sửa, đăng một bài xin lỗi, chính thức rõ rằng tôi và Dụ Tranh đã hủy hôn từ lâu.
Cách diễn đạt lủng củng, lô-gic rối rắm, khiến tôi vừa đọc vừa thở dài lắc đầu.
Không ngoài dự đoán, ta bị công ty đuổi việc.
Nhưng tâm thái của ta khá tốt, vẫn lạc quan rằng muốn tìm một công việc mới bằng chính thực lực của mình.
Tôi thực sự không nỡ tiếp, liền ném cho ta một tấm danh thiếp.
Là của một người việc tại Tạp chí Nhiếp ảnh Toàn cầu.
Cô ta như nhặt bảo vật, nâng niu tấm danh thiếp, rồi cúi đầu cảm ơn tôi ba lần liền:
“Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!”
Sau này, nghe bố tôi vì quá nôn nóng kiếm tiền mà bị lừa sang Đông Nam Á, rồi mất tích luôn từ đó.
Khi tôi báo tin này cho Ôn Thư Nhiên, ta lại tiếp tục cảm ơn tôi rối rít:
“Cảm ơn chị đã nhắc em cảnh giác với lừa đảo tài chính. Chị đúng là tốt quá mà!”
Tôi đỡ trán, hỏi ta:
“Cô không còn gì khác để sao?”
Cô ta nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi rành rọt đáp:
“Hắn… ĐÁNG… ĐỜI!”
18
Tôi chưa từng nghĩ sẽ tái ngộ Dụ Nhiên trong một trường giáo dục đặc biệt.
Lần đó, tôi đến với tư cách nhà tài trợ cho một hoạt triển lãm thư họa từ thiện.
Còn cậu ấy, là khách mời đặc biệt do hiệu trưởng trường mời về.
Đối diện với ống kính, giữa đám đông đen kịt dưới sân khấu, ánh mắt cậu ấy không còn né tránh, biểu cảm cũng tự nhiên hơn nhiều.
Chỉ có tôi biết, đây là kết quả của vô số lần cậu đứng trước gương tập luyện.
Chỉ có tôi biết, để có thể “hòa nhập với xã hội” và “sống sót” một cách bình thường, cậu ấy đã phải nỗ lực bao nhiêu.
Hai năm qua, tôi vẫn luôn trăn trở một câu hỏi—
Tại sao người khiếm khuyết phải cố gắng thích nghi với xã hội, thay vì xã hội bao dung họ nhiều hơn?
Vì , tôi bắt đầu tham gia vào các hoạt tuyên truyền nâng cao nhận thức.
Hy vọng mọi người có thể dành nhiều kiên nhẫn và sự quan tâm hơn cho những người tự kỷ và các nhóm yếu thế khác.
Dưới sân khấu, phần hỏi đáp với truyền thông bắt đầu…
“Xin hỏi, Dụ Nhiên đại sư đã khám ra tài năng của mình như thế nào và từ đó bước chân vào con đường hội họa?”
“Đó là nhờ sự tinh mắt của cha mẹ ngài, hay do ngài chủ đề nghị muốn học vẽ?”
Cậu lắc đầu:
“Không phải, tất cả là nhờ vào sự dẫn dắt của người tôi .”
Bên dưới sân khấu vang lên một tràng xôn xao kinh ngạc.
Ngay sau đó, lại có một phóng viên tiếp tục hỏi:
“Vậy có phải người chính là chủ đề xuyên suốt đằng sau những bức tranh sơn dầu tuyệt mỹ của Dụ đại sư?”
“Ừm, đức tin duy nhất của tôi, chính là ấy.”
“Từ những nét vẽ của ngài, có thể thấy người của ngài hẳn là một người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp, nội tâm mạnh mẽ. Xin hỏi, điều gì ở ấy đã thu hút ngài nhất?”
“Quá nhiều điều. Chỉ riêng việc ấy cho tôi cơ hội để trở thành chính mình, đã là điều cuốn hút nhất rồi.”
“Ngài có điều gì muốn với ấy không?”
Lúc này, Dụ Nhiên bất ngờ chậm rãi quay đầu, về phía tôi.
Thì ra, cậu đã sớm phát hiện ra tôi có mặt trong khán phòng.
“Tôi muốn hỏi ấy một câu…”
Vốn dĩ vẫn đang bình tĩnh trả lời từng câu hỏi một, đây là lần đầu tiên Dụ Nhiên lộ ra sự do dự.
“Cô ấy… chắc là không hối hận, đúng không?”
Theo ánh mắt cậu, tất cả ống kính máy ảnh và máy quay đồng loạt hướng về phía tôi.
Tôi vội lau khô nước mắt, tránh để mình lên hình với một khuôn mặt lem nhem.
Sau đó, tôi mỉm với cậu:
“Đương nhiên là không.”
19
Trước đây, tôi chỉ biết Dụ Nhiên rất thích ăn, không ngờ cậu còn biết “ăn dấm” giỏi đến .
Giữa đêm khuya, tôi bị cậu đâm đến mức giọng cũng đứt quãng.
Cậu quả nhiên đã thấy có người tặng tôi một bó hoa.
“Hắn ta là ai?”
“Một… một người nguyện viên.”
“Thật sự chỉ là thôi?”
“Là… là thật mà. Em .”
Lời tỏ bất ngờ của tôi khiến cậu sững lại, sau đó lập tức siết chặt tôi vào lòng.
“Chị… chị có thể lại lần nữa không?”
“Em , Dụ Nhiên.”
Đôi mắt cậu đỏ lên, tốc độ cũng nhanh hơn.
“Chị ơi, chị ơi, em cũng chị… chỉ mình chị…”
Một tia sáng trắng xuyên qua.
Tôi dường như thấy khu vui chơi năm tôi mười tuổi – nơi ấy đã bị đóng cửa suốt mười tám năm, cuối cùng cũng mở lại vào năm tôi hai mươi tám tuổi.
Dù nó đã hoang tàn, cỏ dại mọc um tùm.
Nhưng rồi Dụ Nhiên xuất hiện.
Một cách kỳ diệu, nơi đó lại bừng lên sức sống.
Khoảnh khắc này, nhịp tim đồng điệu giữa tôi và cậu cho tôi biết—
Điều ước sinh nhật của tôi, cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
(Toàn văn hoàn.)
Bạn thấy sao?