13
Lời của Dụ Nhiên như một cú đánh mạnh vào đầu, khiến tôi lập tức tỉnh táo lại.
Sự điên rồ của đêm đó, một lần là quá đủ.
Tôi chợt muốn rút lui, buông cậu ra, từng câu từng chữ rõ ràng với cậu:
“Dụ Nhiên, chị biết là… em đã nắm lấy tay chị vào lúc em tuyệt vọng nhất, rồi nhầm lẫn lòng biết ơn của mình thành… một thứ cảm khác.”
Tôi phải cho Dụ Nhiên biết, đây không phải là .
Tôi không thể ích kỷ như .
Cậu không phân biệt , chẳng lẽ tôi có thể thản nhiên lừa dối cậu, rồi đương nhiên tận hưởng thứ cảm này sao?
Dụ Nhiên dường như đang , giọng lại nghẹn lại:
“Em sắp hai mươi rồi, chị nghĩ là em không hiểu sao?”
“Hay thực ra, chị cũng giống như họ, luôn coi em là một kẻ lập dị?”
Tôi vội vàng đáp:
“Không, Dụ Nhiên, chị không có ý đó!”
Cậu đột nhiên chuyển hướng câu chuyện:
“Chị còn nhớ lần đầu tiên gặp em không?”
Trí nhớ xa xôi đã có phần nhạt nhòa.
Mơ hồ nhớ rằng, lúc đó tôi vẫn còn đang học đại học.
Hôm đó, tôi đến nhà Dụ Tranh.
Ngước lên, tôi thấy một bóng dáng nhỏ bé trên tầng áp mái.
Cậu lặng lẽ đứng bên cửa sổ sát đất.
Giống như đang dõi theo đàn chim bay ngoài kia, hoặc có lẽ, chỉ là đang thất thần vào khoảng không vô định.
Lúc đó, Dụ Tranh mới lần đầu tiên nhắc đến việc mình có một cậu em trai.
Mẹ cậu đã tái hôn, cảm thấy cậu là một gánh nặng nên đã gửi cậu về nước.
Khi ấy, tôi đối với hội chứng Asperger chỉ có ấn tượng mơ hồ qua những định kiến trên mạng—
Chỉ số IQ cao, khó hòa nhập, nóng nảy, cảm thất thường…
Dụ Nhiên chậm rãi tiếp tục:
“Chị chắc chắn không nhớ rõ, em thì nhớ rất rõ. Lần đầu tiên em thấy chị, là vào một buổi tối năm năm trước.”
“Anh trai em tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà. Cả đám người đó đều say khướt, tiếng nhạc ồn ào đến nhức óc. Em xuống lầu định tắt nó đi, và rồi, em thấy chị.”
“Chị mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh băng, ngồi một mình bên bể bơi. Đúng lúc có một cơn gió lướt qua, chị khẽ vén tóc. Khoảnh khắc ấy… rất đẹp.”
Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lẩm bẩm:
“Bức tranh đó…”
“Đúng, chính là bức tranh đó.”
Khóe môi Dụ Nhiên khẽ nhếch lên:
“Thì ra, chiếc chìa khóa đã bị chị tìm thấy rồi.”
Tôi sững người:
“Chìa khóa gì?”
Hầu kết của cậu ấy khẽ chuyển .
Cậu cúi sát tôi hơn, giọng trầm khàn:
“Chiếc chìa khóa mở ra những suy nghĩ không đứng đắn về chị—vào những đêm khuya, hoặc trong những giấc mơ.”
Tôi bỗng mở to mắt.
Có thứ gì đó trong lòng tôi, đang đâm chồi nảy mầm.
Nó hoàn toàn kiểm soát tôi.
Khiến tôi không kìm mà nắm lấy cổ áo Dụ Nhiên, kéo cậu lại gần tôi thêm một chút.
Mặt tôi nóng bừng, giọng cũng có phần run rẩy:
“Dụ Nhiên… nếu chị , bây giờ chị đang không vui…”
“Em có thể khiến chị vui lên không?”
14
Lần này, Dụ Nhiên không còn cố chấp vạch trần lời dối của tôi nữa.
Cậu đã hiểu.
Thế nên cậu ôm lấy tôi, lại hôn tôi lần nữa.
Trong căn phòng ngủ mờ tối, chỉ có chiếc gương toàn thân phản chiếu chút ánh trăng lẻ loi ngoài cửa sổ.
Cứ như thể chúng tôi đã rơi vào trong gương, bước vào một thế giới khác đầy mê hoặc.
Nơi đó vừa lạnh, lại vừa nóng.
Như ngọn lửa hoang dã đang thiêu đốt.
Tôi không biết Dụ Nhiên học những điều này từ đâu.
Cho đến khi dần thích ứng với bóng tối, tôi mới tìm ra câu trả lời.
Trên kệ sách bên cạnh, những cuốn manga R18 mà tôi từng đọc để giải tỏa căng thẳng đã bị xê dịch vị trí.
Thậm chí, một vài trang còn bị gập góc.
Không cần nghĩ cũng biết ai đó đã lấy chúng tài liệu nghiên cứu.
Và nghiên cứu rất kỹ.
Quả nhiên là Dụ Nhiên.
Hiểu rất nhanh, nắm bắt nhịp độ cực kỳ chính xác.
Tôi ngẩn người lên trần nhà.
Rất lâu sau, Dụ Nhiên cuối cùng cũng dừng lại.
Cậu ngẩng đầu lên từ giữa hai đầu gối tôi, khẽ liếm đi vệt nước đọng nơi khóe môi, tôi chăm :
“Chị ơi, trước giờ em chưa từng thấy biểu cảm này của chị. Chị có chỗ nào khó chịu à?”
Tôi gần như mất đi tiêu cự, cả da đầu đều tê dại, vẫn với cậu:
“Ngoan, không phải khó chịu… chỉ là quá sung sướng thôi.”
Được khích lệ, Dụ Nhiên lại tiếp tục vùi đầu xuống.
Môi lưỡi của cậu chính là bút vẽ.
Nhưng so với khi vẽ tranh, cậu còn nghiêm túc và tập trung hơn rất nhiều, dịu dàng và tỉ mỉ đến cực hạn.
Có lẽ vì quá mức đắm chìm, tôi gần như không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài.
Mãi đến khi Dụ Nhiên giúp tôi dọn dẹp xong, đã là nửa đêm.
Lúc này tôi mới phát hiện điện thoại mình có đến hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Dụ Tranh.
【Tô Vận, nghe máy.】
【Hôn ước là do người lớn định đoạt, em sao có thể hủy là hủy?】
【Em trai có phải đã chạy sang chỗ em không?】
【Anh đang đứng trước cửa nhà em, mở cửa.】
【Tô Vận, đèn nhà em vẫn sáng, biết em đang ở trong đó. Chúng ta chuyện đàng hoàng.】
【Anh sẽ đợi ở đây đến khi nào em chịu mở cửa.】
Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Dụ Tranh vẫn chưa đi sao?
Tôi nghĩ ngợi một chút, rồi quyết định ra ngoài rõ ràng với ta một lần cuối.
Giọng ta đã khản đặc vì hét quá lâu.
Chỉ cần tôi cất lời, ta lập tức nhận ra sự khác thường trong giọng của tôi.
Chưa kể, trên cổ tôi còn vương đầy những dấu hôn sâu nông đan xen.
Ánh mắt Dụ Tranh như muốn nứt ra, ta bóp chặt vai tôi, gần như gầm lên:
“Tô Vận, em với em trai đã gì?!”
15
Dụ Tranh hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh ta sải bước xông vào nhà, hướng về phía bếp, lớn tiếng quát:
“Dụ Nhiên, Tô Vận là chị dâu của em!”
Dụ Nhiên rót một ly nước ấm đưa cho tôi, sắc mặt bình thản Dụ Tranh, thản nhiên đáp:
“Anh, với chị ấy chưa kết hôn mà.”
Tôi khẽ hắng giọng, nhắc nhở Dụ Tranh:
“Tôi và cậu gì cũng không liên quan đến . Dụ Tranh, chúng ta đã hủy bỏ hôn ước rồi.”
Nhưng ta như thể không hề nghe thấy lời tôi :
“Tại sao? Tại sao chứ? Trước khi chuyện đó xảy ra, chẳng phải chúng ta vẫn tốt đẹp sao?”
“Anh thừa nhận trước đây không đủ tốt với em, sau này, sau khi kết hôn, sẽ thay đổi!”
Tôi bật đầy chế giễu:
“Không phải chính đã là ăn sơn hào hải vị chán ngán rồi, kết hôn với tôi chỉ là miễn cưỡng sao?”
“Dụ Tranh, thật ra tôi luôn biết khao khát tự do, không muốn bị hôn nhân trói buộc. Bây giờ không phải vừa ý rồi sao?”
Sắc mặt Dụ Tranh dần dần tái nhợt.
Anh ta há miệng, lại không thể thốt ra lời nào, chỉ có thể thở dài một hơi:
“Hóa ra… em đã biết hết rồi. Tô Vận, những lời đó, không thực sự có ý đó đâu.”
“Gì là thật, gì là giả, tôi tự phân biệt , không cần phải dạy tôi. Chuyện cần đã xong rồi, có thể đi rồi.”
Nói rồi, tôi đẩy ta ra phía cửa.
Nhưng ta giãy giụa, không chịu rời đi:
“Tô Vận, em muốn ở bên ai cũng , tuyệt đối không thể là em trai !”
“Rốt cuộc em thiếu thốn đến mức nào mới chọn một kẻ có vấn đề tâm lý, gần như không có khả năng giao tiếp xã hội như nó? Em xem, rốt cuộc thua nó ở điểm nào?”
Tôi giơ tay, tát ta một cái thật mạnh.
“Anh thua ở tất cả mọi mặt. Tôi thấy có vấn đề về não bộ thì mới đúng! Có bệnh thì đi chữa, đừng xuất hiện trước mặt tôi tôi chướng mắt!”
Từ hôm đó, cuộc sống của tôi và Dụ Nhiên dường như đã trở lại bình thường.
Nhưng tôi có thể cảm nhận , trong lòng cậu ấy đang có tâm sự.
Cuối tuần, khi tôi đang tỉa tóc cho cậu, cậu bỗng hỏi:
“Chị có thấy phiền không?”
Tôi nhất thời không phản ứng kịp:
“Phiền gì cơ?”
Cậu ngước mắt lên, rồi trước khi tôi kịp hiểu ý, đã vòng tay qua kéo tôi lại gần, bắt đầu hôn tôi.
Sau đó, càng hôn càng sâu, dứt khoát đổi sang một tư thế thoải mái hơn, ôm chặt tôi vào lòng.
Dạo gần đây, xe tôi đưa đi bảo dưỡng.
Sáng thứ Hai, tôi định gọi xe để đưa Dụ Nhiên đến trường, cậu kiên quyết từ chối:
“Chị, em tự đi .”
“Đừng coi em như con nít nữa. Trẻ con thì không mấy chuyện đó với chị đâu.”
Tôi sao có thể không nhận ra sự cố gắng muốn độc lập của cậu ấy chứ?
Nhưng dường như cậu quá vội vàng.
Tôi có một dự cảm không lành.
Và quả nhiên, chưa đầy vài ngày sau, một tờ báo tài chính tung ra tin tức chấn .
【Sốc! Người thừa kế tập đoàn Tô thị vướng vào quan hệ mờ ám với em trai ruột của vị hôn phu!】
Trên bài viết đính kèm hai tấm ảnh.
Một bức là tôi và Dụ Nhiên cùng nhau ra vào nhà.
Bức còn lại là cảnh Dụ Nhiên ngồi trong quán cà phê trường học, bị phóng viên ép phỏng vấn.
Cận cảnh đôi tay cậu siết chặt đến mức vỡ ly thủy tinh, máu chảy ròng ròng.
Trên ảnh còn có những nhãn dán gắn kèm: “Gây ảnh hưởng”, “Nguy hiểm”, cùng dòng chữ “TỰ KỶ” to đùng, như muốn nhấn mạnh cậu là một dị biệt trong xã hội.
Bạn thấy sao?