Kẹo Bông Khi Ấy, [...] – Chương 6

Nghe thấy , hắn liền dẫm phanh như thể cố trái ý tôi.

 

"Lúc đến xin việc, lẽ ra nên biết, theo tôi thì dễ mất mạng lắm. Đã dám ký hợp đồng, giờ thì đừng có khuyên tôi lái xe chậm!"

 

Tôi ra ngoài cửa sổ, con đường này quá quen thuộc với tôi, vì tôi không kìm cảm đang cuộn trào trong lòng.

 

"Chu Việt, tôi không sợ chết! Nhưng bây giờ đang quá kích , tốc độ xe cũng quá nhanh, tôi chỉ không muốn có bất kỳ sự cố nào xảy ra. Tôi có thể cùng chết, tôi không muốn những người vô tội bị liên lụy vì !"

 

Cuối cùng, tôi gần như hét lên.

 

Sau khi nghe xong lời tôi, hắn dường như nhớ đến điều gì đó, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên khó coi, rồi mạnh chân đạp phanh.

 

Chiếc xe dừng lại bên đường, hắn tháo dây an toàn rồi đi thẳng về phía bờ sông.

 

Tôi cũng vội vã chạy theo.

 

Thấy tôi bám theo, hắn lập tức túm lấy tay tôi, ném tôi vào hàng rào chắn bên cạnh.

 

"Lâm Đàm, đừng có giả vờ tốt bụng vì tôi , tôi  thấy ghê tởm!"

 

Thật lòng mà , tôi cũng thấy ghê tởm.

 

Thế nên tôi thẳng vào hắn: "Nếu thật sự không hài lòng, thì về mà đánh nhau với Chu Vệ Viễn, tôi có khi còn kính nể là hảo hán.”

 

“Hừ, bị đánh rồi, không những không dám đánh trả, lại còn trút giận lên đầu tôi . Được thôi, công ăn lương thì tôi cũng phải chịu đựng bị mắng chửi, bị đánh đập. Nhưng ơn trưởng thành lên một chút, đừng có mỗi khi nổi điên là lại đi đua xe, mỗi người trên đường đều có gia đình hạnh phúc của họ, không..."

 

Tôi còn chưa kịp xong, Chu Việt đột nhiên giơ tay bóp cổ tôi, như thể có câu nào đó đã chạm đến điểm yếu của hắn.

 

Hắn trở nên dữ tợn.

 

"Lâm Đàm, gia đình hạnh phúc gì chứ? Cô đang trách tôi hủy cuộc sống của người khác à? Thế nghĩ mình là thứ tốt lành gì? Nếu không phải vì tiền, có đến nhà tôi không? Nói đi, muốn bao nhiêu? Trăm vạn có đủ không? Ngàn vạn thì sao? Nói đi!"

 

Tôi thở gấp, cố sức đập mạnh vào tay hắn, cuối cùng mới thoát ra .

 

Khi tôi định lên tiếng điều gì đó, thì em trai tôi – đứa mà trước giờ luôn chẳng lo chẳng nghĩ gì – đột nhiên lao đến, nắm chặt cổ tay tôi, lòng bàn tay ngửa ra, nôn nóng hét lên: "Lâm Đàm, mau đưa tiền cho em!"

 

6.

 

Tôi Lâm Tông Diệu trước mặt, người em trai cùng chung huyết mạch với tôi mà tôi luôn căm ghét.

 

Trước đây, chỉ vì chút thân đáng thương đó.

 

Tôi không thể nữ chủ mạnh mẽ, hầu như là có thể nhịn thì nhịn, luôn nghĩ rằng một nhà thì cũng nên có chút cảm chứ.

 

Cho đến đêm Giao thừa, mới khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

 

Vì thế khi Lâm Tông Diệu lần nữa, tôi không còn im lặng như trước, mà dùng lực đẩy hắn ra.

 

"Không có tiền, cút!"

 

Bốn chữ ngắn gọn súc tích, như chọc giận Lâm Tông Diệu, hắn tức tối lườm tôi một cái, giống như vô số lần khi còn ở nhà, giơ nắm lên, định đánh tôi.

 

Tôi không đánh lại hắn, hắn nặng gần chín mươi ký, từ nhỏ đã quen côn đồ trên đường phố, đánh người là chuyện hắn rất thạo.

 

Nhưng lần này, nắm của hắn không rơi xuống người tôi.

 

Bởi vì tôi nhanh hơn một bước, cả người nhảy ngay ra sau lưng Chu Việt, để hắn lá chắn cho tôi.

 

Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu có luôn là tờ ngân phiếu lý tưởng trong mắt bọn bắt cóc, vì hầu hết đều học một vài chiêu tự vệ từ nhỏ.

 

Mà Chu Việt lại luôn thích các môn thể thao mạo hiểm, sức khỏe đương nhiên không tệ, võ nghệ cũng rất khá.

 

Y như tôi dự đoán, khi nắm hướng về phía Chu Việt, hắn không hề né tránh, thậm chí còn tìm chỗ để trút giận, giơ nắm lên đập thẳng vào Lâm Tông Diệu.

 

Vừa đánh vừa quay đầu lại với tôi: "Em trai hơi cầm thú nhỉ!"

 

Ừ, cũng chẳng kém gì .

 

Tôi lặng lẽ thầm trong lòng. Sau khi Chu Việt liên tục tung ra hàng chục cú , ba mẹ tôi vội vã chạy tới từ đằng xa, vừa chạy vừa khóc, đưa tay đẩy Chu Việt ra.

 

Mẹ tôi còn túm lấy cổ áo tôi: "Con nhãi chết tiệt, thấy em trai bị đánh mà không xông lên bảo vệ nó hả!"

 

Lâm Tông Diệu ôm đầu bằng hai tay, ánh mắt đầy căm hận tôi.

 

"Mẹ, đừng phí lời với nó! Nó và gã kia cùng một giuộc, muốn đánh chết con trai mẹ đấy!"

 

Vừa nghe xong câu đó, mẹ tôi lập tức giận điên lên.

 

Bà giơ tay định tát tôi, tôi không đánh lại Lâm Tông Diệu, ngăn cú tát này thì tôi vẫn có thể .

 

Tôi đẩy bà một cái, bà ngã ngồi xuống đất, những người qua đường, bà lập tức khóc lóc.

 

"Tôi đã gì sai mà khổ thế này, nuôi con khổ cực bao nhiêu năm, cuối cùng con không chỉ muốn chạy theo gã đàn ông ngoài đường mà còn muốn đánh tôi nữa, ôi trời ơi, thật là khổ quá mà!"

 

Bà khóc rất lớn, ánh mắt xung quanh cũng dồn vào ngày càng nhiều, Chu Việt buộc phải dừng tay.

 

"Nhà ... là như à?"

 

Hắn tôi, có chút muốn lại thôi, cuối cùng chỉ vung vẩy nắm .

 

Do hành quá mạnh, chìa khóa xe trong túi hắn rơi xuống đất, Lâm Tông Diệu nhận ra chiếc xe, ánh mắt ngay lập tức sáng lên một khoảnh khắc, bất chấp khuôn mặt bị đánh sưng vù, hắn chỉ tay vào tôi, đầy phấn khích: "Lâm Đàm, giỏi đấy, câu rể vàng rồi cơ à!"

 

Câu đó như kích hoạt điều gì đó, mẹ tôi liền bật dậy.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...