Cảnh sát đều có kinh nghiệm, họ có thể thấy dầu đang rỉ ra, cũng biết xe sắp phát nổ, may mà lúc này đang là rạng sáng, gần như không có xe nào qua lại, hai bên đường đã bị phong tỏa, người đi bộ cũng đã sơ tán hết.
Tôi nghe thấy tiếng gào thét của Chu Vệ Viễn từ chiếc xe phía sau.
Rồi Chu Việt bên cạnh, hắn cũng tôi, ánh mắt phức tạp, hỏi tôi câu cuối cùng.
Hắn : “Em có từng thích tôi chưa?”
Tôi lắc đầu, với hắn: "Không ai thích một kẻ máu lạnh như ác quỷ!"
Tôi cũng .
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hai chiếc xe cùng lúc phát nổ, ánh lửa rực sáng trên bầu trời, giống hệt như đêm giao thừa, khi muôn nhà đèn đuốc sáng rực.
Trước khi bị ngọn lửa nuốt chửng.
Trong khoảnh khắc mơ màng, tôi dường như lại thấy ông lão nhặt rác đang bước đi chậm chạp.
Ông cầm trong tay một cây kẹo bông màu hồng, đầu que bọc giấy ăn, nụ trên mặt ông ngây ngô lại chân thành, ông với tôi: "Cô , kẹo bông, không bẩn đâu~"
Ừm, không bẩn, rất ngọt, đủ để tôi nhớ suốt đời.
- Góc của Lâm Thục Hoa -
Chu Vệ Viễn chết rồi, Chu Việt cũng chết rồi.
Chồng và con trai tôi, đều chết hết.
Là một người xuyên sách, tôi cũng giống như nhiều nữ chính xuyên không khác, tự tin rằng sự xuất hiện của mình có thể thay đổi cốt truyện và tính cách của các nhân vật trong sách.
Chu Vệ Viễn, kẻ vừa đào hoa vừa nhẫn tâm, là hình mẫu nam chính tội phạm phổ biến nhất thời của chúng tôi, khiến không biết bao nhiêu mê mẩn.
Nhưng tôi luôn cảm thấy như không ổn.
Khi tôi xuyên vào sách, thời gian còn rất sớm, nam chính vẫn chưa sinh ra, Chu Vệ Viễn với tư cách là cha của nam chính, lẽ ra phải là một người đàn ông cực kỳ nhẫn tâm và độc ác.
Nhưng chúng tôi lại gặp nhau.
Hắn rằng hắn tôi.
Khi những lời đó, ánh mắt hắn chân thành đến lạ, mặt đỏ bừng như một cậu trai lớn chưa hiểu hết sự đời.
Tôi không muốn hắn trở thành Chu Vệ Viễn trong sách.
Tôi từng nghĩ rằng, mình có thể thay đổi số phận của hắn.
Nhưng ác quỷ vẫn mãi là ác quỷ, thật ngu ngốc khi tôi nghĩ rằng một người phụ nữ có thể thay thế cả đế chế thương nghiệp trong trái tim hắn.
Kể từ ngày đó, tôi đã hối hận.
Và mãi cho đến khi hắn lăn lộn với thư ký trên giường, tôi mới quyết định rời đi.
Lý do tôi quyết định rời đi không chỉ vì hắn ngoại , mà còn vì con trai tôi, Chu Việt.
Hắn là nam chính trong cuốn sách này.
Tính cách hư hỏng, mạng người đối với hắn chẳng đáng là gì.
Khi lớn lên, hắn còn tàn nhẫn hơn cả cha mình, đôi tay hắn đã vấy máu, càng ngày càng nhiều.
Nếu ngay cả cha hắn tôi cũng không thể cứu vãn.
Nam chính của cuốn sách này, tôi còn có gì để mà cứu hắn đây?
Tôi không cứu .
Vì tôi muốn rời đi, tôi không thể, tôi bị giam cầm trong căn biệt thự đó, cuối cùng tự mình phát điên.
Lâm Đàm, nữ chính trong cuốn sách này.
Với mục đích trả thù mà tiếp cận, nực thay, ấy lại Chu Việt. Vì căn bệnh u não, hai người họ giằng co trong một thời gian dài, nữ chính sao mà dễ chết ?
Phép màu sẽ xuất hiện, để nền cho của họ.
Tôi từng nghĩ rằng số phận không thể thay đổi.
Cho đến khi tin tức về cái chết của họ truyền đến, tôi mới nhận ra, Lâm Đàm đã có ý thức của riêng mình, ấy không còn là một con rối bị điều khiển bởi cốt truyện nữa.
Những tư liệu và video mà ấy phát tán đủ để chứng minh những hành độc ác mà Chu Vệ Viễn đã trong những năm qua.
Còn Chu Việt, đôi tay hắn cũng đã nhuốm máu không ít người.
Dù là vì đua xe tai nạn hay vì lý do nào khác, những mạng người đó đều có kẻ thay hắn chịu trách nhiệm.
Nhưng bây giờ, dưới những bản ghi âm và video của Lâm Đàm, mọi sự đen tối đều bị phơi bày.
Lâm Đàm dùng tính mạng của mình để công khai những điều đen tối này, trả lại công lý cho những nạn nhân và gia đình bị .
Còn gia đình ấy, cũng đã phải nhận sự trừng thích đáng.
Và cuối cùng, tôi cũng bước ra khỏi căn biệt thự.
Tôi đến trước mộ ấy, mang theo một cây kẹo bông màu hồng, rất ngọt.
Tôi nghĩ, ấy sẽ thích nó.
[Hoàn]
Bạn thấy sao?