Đêm giao thừa, tôi chẩn đoán mắc ung thư, bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Ngồi bên lề đường khóc, một ông lão nhặt ve chai đi qua, đưa cho tôi tờ năm đồng lớn nhất trong tay.
Tôi không nhận, ông bèn mua cho tôi cây kẹo bông và còn chúc tôi: "Giao thừa vui vẻ."
Tôi vẫn không nhận, ông hiền lành: "Tôi đã dùng giấy ăn quấn quanh que tre, không bẩn đâu."
Ngày hôm đó, tôi đã ăn kẹo bông ngọt ngào nhất thế gian.
Ông bảo tôi đừng khóc, rằng ngày mai sẽ lại mua cho tôi, rồi quay đi tiếp tục nhặt ve chai.
Tôi dòng xe cộ tấp nập, một chiếc siêu xe màu đỏ đặc biệt nổi bật, chủ xe là một thiếu niên ngạo mạn, lái xe lạng lách trên con đường đó.
Mùng Một Tết, ông lão lên bản tin, cùng với chiếc xe đỏ kia.
Nhưng tài xế tai nạn, lại biến thành một người đàn ông trung niên.
Đêm ấy, nhà nhà đèn đuốc sáng rực, tôi lại chẳng đợi cây kẹo bông ấy.
Nhìn vào tờ giấy chẩn đoán ung thư trong tay…
Tôi chợt nghĩ, cuộc đời này, đúng lúc đủ để tôi điên một lần nữa.
1.
"Cô Lâm, thực sự đã nghĩ kỹ chưa?"
Người đàn ông trước mặt mặc âu phục chỉnh tề, chỉ vào bản hợp đồng tuyển dụng trong tay, thần sắc nghiêm túc.
Thấy tôi không có phản ứng, ta lại bổ sung: "Tính Chu thiếu gia ngỗ ngược, rất thích những trò thể thao mạo hiểm, đôi khi còn xuất hiện cảnh máu me, chắc chắn muốn ứng tuyển?"
Tôi gật đầu, không chút do dự ký tên mình, Lâm Đàm, vào bản hợp đồng.
Hợp đồng đã thành, người đàn ông đứng dậy, bắt tay với tôi một cách thân thiện, : "Hợp tác vui vẻ."
Hắn ta còn tự mình lái xe đưa tôi đến biệt thự nhà họ Chu.
Vừa bước vào sân trước, một con dao nhỏ lao đến, sượt qua cổ tôi rồi cắm thẳng vào tường.
Cơn đau rát ập đến, tôi đưa tay chạm vào cổ, chỉ cảm nhận máu dính nhớp nháp.
Nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt của người đàn ông bận âu phục trở nên lạnh lẽo.
Nhìn thiếu niên ngông cuồng đang bước tới từ xa, ta cúi đầu đầy kính cẩn, giọng lại có phần khinh miệt.
"Chu thiếu gia, đây là chơi mới mà ông Chu tìm cho cậu, Lâm Đàm."
"Nhưng ông Chu có lời muốn tôi nhắn cậu, loạn thế nào cũng , không để đổ máu nữa."
"Nếu không, cậu sẽ mãi mãi không gặp lại phu nhân."
Ngay khi lời của người đàn ông âu phục vừa dứt, thiếu niên ngạo mạn lao đến như một mũi tên.
Nắm giáng mạnh vào sống mũi ta, đầu gối phải co lại, một cú đá cực mạnh.
Người đàn ông không dám phản kháng, chỉ rên lên một tiếng rồi quỳ một chân xuống đất.
"Tề Minh, mày chỉ là một con chó bên cạnh Chu Vệ Viễn, lại dám đến trước mặt tao mà múa mép sao?"
"Dám lấy mẹ tao ra uy hiếp tao, mày nghĩ mày là cái thá gì hả?!"
Thiếu niên lạnh, tay vẫn cầm một con dao khác, liên tục đưa qua đưa lại trước mặt ta.
Tề Minh đứng dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng, rõ ràng rất giận, vẫn cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
Anh ta quay đầu tôi: "Cậu ta chính là Chu thiếu gia, Chu Việt. Sau này nhiệm vụ của là theo sát cậu ấy. Lương trả theo ngày, trụ bao lâu, là do khả năng của ."
Nói xong, Tề Minh cúi nhẹ chào Chu Việt, rồi quay lưng rời đi, không thêm một lời.
Trong sân, chỉ còn lại tôi và Chu Việt.
Hắn ta tôi, tôi hắn ta, cả hai đều im lặng, không ai trước.
Nhưng khuôn mặt của hắn ta thật sự rất đẹp.
Giống như một thiếu niên ngông cuồng bước ra từ truyện tranh, đầy khí chất, kiêu hãnh như nhân vật chính, vô cùng nổi bật.
Vì thế đêm giao thừa đó, giữa dòng xe đông đúc qua lại, tôi đã ý đến hắn ta ngay lập tức.
Hắn ta lái chiếc xe mui trần đỏ chót, rõ ràng là mùa đông lạnh giá, chỉ mặc mỗi chiếc áo thun mỏng.
Rồi cứ thế lạng lách trên con đường đó.
Cũng chính vì , tôi nhớ kỹ khuôn mặt này, mới biết tài xế tai nạn chỉ là kẻ thế thân.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, lần đầu tiên tôi thấy điều này trở nên sống đến .
Chu Việt đẹp trai, nhiều tiền, lại chơi toàn những trò thể thao mạo hiểm, đủ khiến người ta tò mò.
Không ít lần, trong những cuộc đua xe mạo hiểm, hắn ta suýt mất mạng.
Còn lên cả bản tin, cả lịch sử trên internet, nên tôi mới biết tên và gia thế của hắn ta.
Rời khỏi suy nghĩ về với thực tại, Chu Việt lúc này đã bước đến trước mặt tôi, nghiêng đầu : "Cô có biết điều quan trọng nhất khi chơi của tôi là gì không?"
Tôi gật đầu, nghĩ đến tin tuyển dụng nhà họ Chu đã đưa ra nửa tháng trước.
Nhà họ Chu rất giàu, việc tuyển người chơi với thiếu gia Chu lẽ ra phải thu hút rất nhiều người, đây cũng là cơ hội duy nhất để tôi tiếp cận Chu Việt.
Vì tôi đến ứng tuyển, cùng tôi ứng tuyển có hai mươi bảy người, chỉ có mình tôi là con .
Bạn thấy sao?