46
Tôi giả vờ như không biết gì, hờ hững đáp:
“Không phải em đi mua kẹo bông cho con sao?”
Thư ký dắt Bảo Bảo đi vệ sinh.
Cận Lam và tôi ngồi trên ghế dài.
Anh ta đưa chai nước cho tôi, theo thói quen mở nắp sẵn rồi đưa qua.
Cả hai chúng tôi đều khựng lại.
Trước đây, khi còn bên nhau, nắp chai nước của tôi luôn là do ta mở.
Cặp cũng là ta cầm.
Cận Lam đã chiều hư tôi, nên rất lâu sau khi chia tay, tôi vẫn chưa quen với cuộc sống không có ta.
Chúng tôi… sao lại đi đến bước đường này nhỉ?
Tôi bắt đầu lẩm bẩm dặn dò:
“Sau này nhớ nhé.
“Khi Bảo Bảo bị viêm phế quản, đừng cho con ăn đồ lạnh. Khi con đau bụng, nấu chút nước táo gai cho con uống.
“Còn nữa, hạn chế cho con ăn đồ ngọt. Nhớ đánh răng cho con mỗi ngày…”
Cận Lam đồng hồ, giọng điệu có vẻ không muốn phí thời gian với tôi:
“Những chuyện này, bác sĩ gia đình đều biết.
“Tôi sẽ tìm cho con bác sĩ giỏi nhất, giáo viên giỏi nhất, và một bảo mẫu tốt nhất.”
Tôi nghiêm túc ta:
“Nhưng những thứ đó không thể thay thế sự quan tâm của .
“Cận Lam trong chuyện chăm sóc Bảo Bảo, phải tự mình , phải tỉ mỉ, phải tận tâm.”
Anh ta nghiêng đầu tôi:
“Đâu phải cấm em gặp Bảo Bảo.
“Em nhiều như gì?”
Tôi tiếp tục:
“Còn nữa, cứ mỗi sáu tháng phải đưa con đi kiểm tra sức khỏe một lần.
“Con đã từng ghép gan.”
Sự kinh ngạc vừa kịp hiện lên trong ánh mắt Cận Lam—
Thì Bảo Bảo đã quay lại.
47
Trên đường về, Cận Lam không đi cùng.
Anh ta có một cuộc họp khẩn.
Thư ký lái xe đưa tôi và Bảo Bảo về.
Tay lái của ta khá ổn, tôi cũng tiện miệng bắt chuyện vài câu.
Có lẽ vì đang tập trung lái xe, cũng có thể vì ta quá lạnh lùng.
Hoặc… có lẽ từ miệng người khác, ta đã nghe không ít chuyện không hay về tôi.
Thế nên, ta chẳng buồn đáp lời.
Bảo Bảo kéo tay tôi, nhỏ giọng :
“Mẹ đừng để ý ông này, ấy không biết lễ phép gì cả.”
Tôi bị con chọc .
Tôi cúi đầu dặn dò con:
“Nhớ sau này không kén ăn.
“Sáng dậy phải tự mặc quần áo, tự cởi quần áo.
“Từ trường về nhà, không đi theo người lạ.”
Bảo Bảo quay đầu qua chỗ khác, chống cằm lên cửa sổ xe.
Giọng con nhỏ xíu, ỉu xìu:
“Biết rồi biết rồi.
“Nói đến tám trăm lần rồi.”
Con ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ một lúc, rồi bỗng quay đầu lại.
“Mẹ ơi, con muốn ăn mì trứng cà chua mẹ nấu.”
Tôi sững lại trong một giây, rồi bật đáp:
“Được thôi.”
48
Thư ký đưa chúng tôi lên nhà, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Vừa đưa đến cửa, ta đã vội vã rời đi.
Cánh cửa vừa mở ra—
Mẹ của Cận Lam đã đứng đó, rạng rỡ chào đón.
Bà ta cúi xuống, dịu dàng dỗ dành Bảo Bảo:
“Bé cưng, ta là bà nội đây. Gọi bà nội nào?”
Bảo Bảo lùi về sau một bước. Tôi liền ngồi xuống, trấn an con:
“Không cần sợ, đây là bà nội con.”
Thấy Bảo Bảo chủ bước tới, bà ta càng tươi hơn.
Nhưng từ đầu đến cuối, bà ta không hề liếc tôi một cái.
Trong mắt bà ta, tôi vẫn chỉ là không khí, là một tấm phông nền vô nghĩa.
Mẹ Cận Lam chơi với Bảo Bảo một lúc.
Trong bếp, căn bản chẳng cần tôi tay vào. Hai người giúp việc đã lo liệu đâu ra đấy, thậm chí còn có cả chuyên gia dinh dưỡng.
Tôi về phòng nghỉ ngơi một lát.
Bỗng—
Tiếng khóc của Bảo Bảo vang lên.
49
Tôi cảm thấy tim mình thắt lại, vội vàng đứng dậy.
Nhưng trước khi tôi kịp ra khỏi giường—
Bảo Bảo đã chạy thình thịch vào phòng trước.
Rồi ngay lập tức khóa trái cửa lại.
Con bé khóc nức nở, lao vào lòng tôi.
“Mẹ ơi, con không thích bà nội! Con ghét bà ấy!”
Tôi dịu dàng vỗ lưng dỗ dành con:
“Sao thế? Chuyện gì ?”
Bảo Bảo vừa thút thít vừa hít một hơi, phồng cả mũi lên:
“Bà nội muốn đăng ký lớp tiếng Anh cho con! Còn sẽ chuyển con sang trường khác!
“Con không thích tiếng Anh! Con cũng không muốn đổi trường!”
Tôi không nhịn , bật .
Tôi đưa giấy cho con:
“Tự lau mũi đi.”
Bảo Bảo vẫn còn giận dỗi, phồng má không chịu nhận.
Tôi nghiêm túc con, nhẹ giọng :
“Sau này con còn rất nhiều thứ không thích học, cũng có rất nhiều chuyện không muốn .
“Nhưng con phải hiểu rằng, đây là những điều con nhất định sẽ phải trải qua trong cuộc sống.”
“Đặc biệt là với bà nội, sau này không như nữa.”
Bảo Bảo trợn tròn mắt tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.
Giống như người mẹ lúc nào cũng bênh vực con nay lại đột nhiên đứng về phía người khác, không còn bảo vệ con nữa.
“Bây giờ, ngay lập tức, ra ngoài xin lỗi bà nội.”
Con bé bướng bỉnh không chịu.
Tôi giơ tay, vỗ một cái vào mông con.
“Bap!”
Bảo Bảo khóc òa lên, tiếng khóc càng dữ dội hơn.
Tôi cũng chỉ lặng lẽ ngồi ở mép giường, không con nữa.
Đợi đến khi con khóc đủ, con lặng lẽ đứng dậy, tự mình mở cửa.
Rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Tôi nghe thấy tiếng con lí nhí xin lỗi mẹ.
Và rồi… tôi bật khóc.
50
Mẹ của Cận Lam thì có lỗi gì đâu chứ.
Bà ấy chỉ đơn giản cảm thấy tôi không xứng với con trai bà mà thôi.
Nhưng nghĩ lại, một người có thể nuôi dạy một người như Cận Lam ít nhất cách giáo dục của bà ấy cũng không có gì đáng lo.
Mẹ Cận Lam rất thích Bảo Bảo.
Cả buổi tối, tôi đều nghe thấy tiếng vui vẻ của hai bà cháu.
Điều đó khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Lúc Bảo Bảo tắm bồn, tôi cũng chẳng có cơ hội ra tay giúp đỡ.
Hai giúp việc bận rộn chăm sóc con bé từng chút một.
Bảo Bảo liếc tôi một cái, đột nhiên :
“Con tự tắm . Cảm ơn các , các ra ngoài chờ con nhé.”
Hai giúp việc vừa khen con ngoan ngoãn, vừa rời khỏi phòng tắm.
Vừa thấy họ đi ra ngoài—
“BÙM!”
Bảo Bảo đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, hất nước tung tóe về phía tôi.
Tôi bị bắn nước đầy mặt, vừa lau nước vừa mắng:
“Được lắm, nhóc con! Xem mẹ tiêu diệt con đây—ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG! Siêu cấp tia sáng cảm quang ba!!!”
51
Nửa đêm.
Tôi đang ngủ thì cảm giác có ai đó nhẹ nhàng chạm vào mặt mình.
Mở mắt ra—
Là Cận Lam.
Trong bóng tối, đầu ngón tay ta mang theo hơi ấm, tôi vô thức rụt lại.
Anh ta dường như cũng nhận ra điều đó, lập tức thu tay về.
Tôi khẽ hỏi:
“Anh có đói không? Tôi nấu mì cho nhé?”
Sợ ta từ chối, tôi lại bổ sung thêm một câu:
“Vừa hay tôi cũng đói.”
Anh ta gật đầu.
Tôi vào bếp, Cận Lam dựa vào khung cửa, khoanh tay tôi.
Tôi không quay lại, vẫn cảm nhận ánh mắt nóng rực phía sau lưng mình.
Nước trong nồi bắt đầu sôi, hơi nóng bốc lên, nhiệt độ trong bếp cũng tăng dần.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.
Bỗng nhiên thấy hơi căng thẳng, tôi vội vàng tìm chuyện để , buột miệng:
“Bảo Bảo theo rồi, tôi cũng nhẹ nhõm hơn.
“Đến lúc đó tôi sẽ cùng trai mới chuyển đến sống bên bờ biển, thật tuyệt.”
Bước chân lập tức khựng lại.
Giọng Cận Lam bình tĩnh đến lạnh lẽo:
“Ừ. Rất tuyệt.”
Bạn thấy sao?