18
Chuyện này về sau cũng sáng tỏ.
Có kẻ cố sắp đặt.
Rượu của tôi đã bị đánh tráo.
Còn Thẩm Kỳ, ta đã thích tôi từ lâu, bị ham muốn mờ lý trí.
Mọi thứ xảy ra đều quá đúng lúc.
Anh ta đã bế tôi lên tầng hai.
Sau khi ly hôn, Thẩm Kỳ muốn cầu hôn tôi.
Nhưng khoảng thời gian đó, tôi tự giày vò bản thân đến mức gần như mất mạng.
Tôi với ta:
“Chúng ta mãi mãi không thể nào đến với nhau, biết vì sao không?”
“Vì mỗi lần thấy , tôi đều cảm thấy chính mình bẩn thỉu đến tột cùng.”
Cuối cùng, có một ngày, Thẩm Kỳ thấy tôi mua thuốc ngủ.
Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, giọng khản đặc:
“Đêm đó, thực ra chúng ta chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.”
“Anh chưa từng chạm vào em.”
“Anh chỉ cảm thấy… Cận Lam không xứng với em.
“Nên đã lợi dụng hiểu lầm này để chia rẽ hai người.”
Tôi ôm theo sự kích , lao đi tìm Cận Lam.
Nhưng vừa đến chung cư của ta—
Cửa mở ra, có một người phụ nữ đang đứng đó, ký nhận bưu kiện.
Cô ta đi chân trần, tóc hơi rối, trên người mặc chiếc áo thun trắng của Cận Lam lộ ra đôi chân dài thon thả.
Là Lê Thu.
19
Thực ra, Cận Lam chỉ trông có vẻ bất cần bên ngoài, năng lực học tập và việc của ta lại đứng hàng đầu.
Sau khi tốt nghiệp đại học, ta không dựa vào gia đình mà tự mở một studio cùng bè.
Cuối năm đầu tiên, ta đã kiếm khoản tiền đầu tiên trong đời.
Còn tôi thì sao?
Con đường tôi đi ngày càng chệch hướng.
Cuối cùng, tôi mở một quán bar nhỏ, ngày đêm đảo lộn, sống một cuộc đời trái ngược hoàn toàn với ta.
Như thể… chúng tôi rút phải hai lá bài số phận đối lập nhau.
Cận Lam rất bận, vì studio dần phát triển thành công ty, ta phải việc cùng bè ngày càng nhiều.
Và em của người đó—Lê Thu.
Lấy danh nghĩa trợ lý, ta ngày ngày kè kè bên cạnh bọn họ, từ sáng đến tối.
20
Lê Thu giống hệt một con “trà xanh luôn lăm le tìm cơ hội chen chân vào.
Tôi cực kỳ chướng mắt ta, thấy mặt là lật trắng mắt ngay.
Chẳng thèm che giấu chút nào sự phản cảm của mình với ta.
Hôm tổ chức tiệc mừng công ty của Cận Lam mở rộng quy mô, tôi cố khiến ta chẳng thể đi đâu .
Công ty chuyển sang địa chỉ mới.
Trước đây, văn phòng cũ chật chội, quạt trần kêu cót két mỗi khi quay.
Hôm ấy, ta đè tôi lên tường, cúi xuống hôn.
“Lâm Thất Thất, em đúng là đỉnh thật đấy.”
“Gọi tôi đến đây chỉ để khoe đôi tất mới à?”
Tôi khẽ mũi.
Cánh tay ta siết chặt hơn.
Một tiếng “xoẹt” vang lên khe khẽ.
Tất rách rồi.
21
“Đ má!”*
“Đôi tất Chanel ba ngàn tệ của tôi!!!”
Tôi đau lòng như bị dao cứa, lập tức túm lấy cánh tay ta, nghiến răng cắn mấy phát để xả giận.
Cận Lam chẳng những không tránh, mà còn cúi đầu hôn lên tóc mai tôi:
“Mua đôi khác.”
“Nhưng chỉ mặc ở nhà cho tôi xem.”
Tôi hừ hừ đầy bất mãn.
Cuối cùng, mệt đến mức không nhấc nổi tay, vẫn là ta lấy áo khoác quấn tôi lại, bế thẳng vào thang máy xuống bãi đỗ xe.
May mà dọc đường không gặp ai.
Cận Lam đưa tôi về nhà.
Nửa đêm, tôi khát nước tỉnh dậy, mò sang bên cạnh chẳng thấy ta đâu.
Chỉ có một tin nhắn để lại:
“Ngủ trước đi, tôi phải qua công ty một chuyến.”
Mãi đến khi trời sáng, ta mới quay về.
22
Chúng tôi mỗi người một bận rộn, khác biệt là—
Cận Lam bận thật.
Còn tôi, chỉ là loay hoay kiếm sống.
Ban đầu, giữa hai chúng tôi đã có một cái hố sâu, cả hai đều giả vờ như không thấy.
Nhưng tôi biết rõ, sẽ có một ngày, cái hố đó sẽ kéo tôi rơi thẳng xuống vực.
Trong quán bar, loại người nào cũng có, đủ mọi thành phần trong xã hội.
Muốn tiếp với họ, tôi phải thay đổi gương mặt theo từng hoàn cảnh.
Tôi mặc bộ đồ mà Cận Lam ghét nhất, trang điểm đậm, tiếp đón những vị khách tìm đến đây để giải khuây.
Cận Lam bây giờ rất ít khi đến quán bar.
Anh ta , chỉ cần thấy mấy gã đàn ông chằm chằm vào tôi, là ta đã muốn nổi điên.
Không dưới một lần, ta đề nghị tôi đóng cửa quán bar.
Tôi với ta:
“Cận Lam cả đời này em chẳng có thành tựu gì, vô dụng và tầm thường.”
“Thứ duy nhất em có thể tự hào, chính là có .”
“Nếu ngay cả quán bar này cũng không giữ nổi, em còn tư cách gì để đứng cạnh đây?”
Anh ta im lặng, như muốn gì đó lại nuốt vào trong.
Tôi biết, quán bar này không đáng bao nhiêu tiền.
Nhưng người nghèo cũng có lòng tự trọng.
Mâu thuẫn giữa tôi và Cận Lam cuối cùng cũng bị Lê Thu châm ngòi.
23
Tối hôm đó, trong quán bar xảy ra đánh nhau, chai rượu bay tứ tung.
Mảnh vỡ cứa vào chân tôi, phải khâu mười hai mũi.
Bình thường tôi không yếu đuối, chẳng hiểu sao hôm ấy chỉ muốn Cận Lam ở bên cạnh.
Muốn thấy dáng vẻ ta bảo vệ tôi.
Ca sĩ mới đến hát trong quán chính là Thẩm Kỳ.
Tính ta ít , khá đáng tin.
Sau khi báo cảnh sát, ta cúi xuống định bế tôi lên:
“Chị Thất, để em đưa chị đến bệnh viện.”
Tôi đau đến nhăn mặt, ra hiệu bảo ta im lặng.
Bởi vì… tôi đang gọi điện cho Cận Lam.
Ba giờ sáng, cuộc gọi cuối cùng cũng bắt máy.
Nhưng là Lê Thu nghe máy.
Giọng ta mang theo ý :
“Anh Lam hôm qua uống say, nôn hết cả người, quần áo đang gửi đi giặt rồi.”
“Anh ấy đang ngủ ở phòng bên cạnh, Thất Thất, chị đừng hiểu lầm nhé…”
24
“Gõ cửa phòng ấy đi, bảo ấy nghe điện thoại.”
Không biết có phải vì mất máu quá nhiều hay không, mà răng tôi bắt đầu va vào nhau lập cập.
Cả người lạnh đến run rẩy.
Thẩm Kỳ cởi áo khoác ngoài, choàng lên người tôi, ngồi xổm xuống, giọng trầm trầm:
“Chị Thất, đừng cố chấp nữa.”
“Chúng ta đến bệnh viện trước, không?”
Bên đầu dây kia, dường như thực sự có tiếng bước chân vang lên.
Ngay sau đó, là tiếng gõ cửa.
Gõ rất lâu.
Nhưng… không ai trả lời.
Tôi dập máy.
Ráng nén cơn đau, lê từng bước tập tễnh ra ngoài.
Khi vừa đến cửa quán bar, Thẩm Kỳ không nhịn nữa, bước nhanh lên phía trước, mặc kệ tôi phản kháng mà bế thốc tôi lên.
Đến bệnh viện, khi đang khâu vết thương, tôi đột nhiên dị ứng thuốc tê.
Phần vết thương đã khâu một nửa, phần còn lại phải đổi loại thuốc khác.
Tôi cắn răng, bác sĩ:
“Không cần tê nữa, cứ khâu thẳng đi.”
Mũi khâu cuối cùng hoàn thành, tôi ướt đẫm mồ hôi như vừa vớt lên từ nước.
Thẩm Kỳ thấp giọng :
“Chị Thất, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Tôi ta, nhếch miệng nở một nụ nhợt nhạt, trắng bệch như ma nữ.
Thẩm Kỳ: “…”
Bạn thấy sao?