Kem Làm Đẹp Của [...] – Chương 3

Không biết có phải cố ý hay không, ta đã chỉnh dòng chữ này thành màu đỏ như máu.

 

[Còn vì sao nó tìm đến , có lẽ có thứ mà nó muốn.]

 

Trong đầu tôi không ngừng tua đi tua lại hình ảnh cử chỉ mờ ám của Uyển Uyển và chồng tôi trong bữa tối hôm nay.

 

Chẳng lẽ nó muốn ở bên chồng tôi, nên mới định tôi, thay thế thân phận của tôi?

 

Nếu nó có khuôn mặt của tôi, tôi và tất cả những người liên quan đến tôi sẽ bị nó chết!

 

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tôi giật mạnh lùi về phía sau, đổ chiếc điện thoại trước mặt.

 

Chiếc điện thoại rơi xuống đất kêu lên một tiếng rõ ràng.

 

Cánh cửa mở hé một chút, một khuôn mặt thò vào, đôi mắt đen láy chăm chăm tôi.

 

Đôi mắt hạnh ấy, giống hệt với mắt tôi.

 

“Chị Ý Thư, chị sao ?”

 

Uyển Uyển nhẹ nhàng cất tiếng, dáng vẻ trông có chút xa lạ.

 

Tôi cố gượng , đợi ta đóng cửa ra ngoài thì vội vàng nhặt điện thoại lên.

 

Dường như phòng bình luận cũng bị dọa sợ, không ai gì nữa, chỉ có thêm một dòng bình luận màu đỏ như máu.

 

[Xác mặc da người quanh năm, hễ chạm vào nước, da người sẽ rơi ra. Cô thử xem người giúp việc nhà có sợ nước không đi.]

4

 

Tôi nuốt nước bọt, để tự tăng thêm can đảm, gắn một chiếc camera mini lên cổ áo, lặng lẽ bước ra khỏi cửa phòng bệnh.

 

Hành lang bệnh viện không một bóng người, những y tá và bệnh nhân thường qua lại cũng không thấy đâu.

 

Cánh cửa cầu thang đóng chặt, một tiếng thở dốc kỳ lạ lọt vào tai tôi.

 

“Anh thật hư quá, đến lúc này rồi mà vẫn muốn...”

 

“Ha ha, em đáng quá mà, sao nhịn chứ!”

 

Tôi ngây người, nước mắt ngay lập tức tuôn trào trên mặt.

 

Chẳng lẽ trực giác của tôi đúng, họ thật sự lén lút ngoại sau lưng tôi?

 

Không còn quan tâm gì đến xác nữa, tôi bước nhanh đến trước cửa cầu thang và đập mạnh vào cửa.

 

Một tiếng hét ngắn vang lên, bên trong phát ra âm thanh hoảng loạn, đột nhiên có người gọi tôi từ phía sau: “Ý Thư, em ra ngoài gì?”

 

Tôi quay đầu lại, thấy chồng tôi bước ra từ nhà vệ sinh phía sau, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên tôi.

 

Hóa ra người trong cầu thang không phải là ta?

 

Tôi vội thu tay lại: “Chỉ là ra ngoài đi dạo chút thôi.”

 

“Trước đây em luôn không muốn ra ngoài, chắc buồn chán lắm rồi nhỉ? Đợi vài ngày nữa sẽ đưa em đi dạo nhé.”

 

Ánh mắt chồng tôi tràn đầy thương, tiến thêm vài bước, nâng mặt tôi lên: “Vợ à, em ngày càng đẹp hơn rồi.”

 

Tôi gượng , không thấy vui chút nào.

 

Có vẻ như chồng tôi không nhận ra, khuôn mặt tôi đã hoàn toàn thay đổi, ta vẫn đối xử với tôi tốt như thường.

 

Tôi nắm tay ta, định quay lại phòng bệnh, thì ánh mắt thoáng thấy một bóng hình quen thuộc.

 

Uyển Uyển bước ra từ nhà vệ sinh và nhanh chóng biến mất sau góc hành lang.

 

Hành lang chỉ có một nhà vệ sinh chung, không phân biệt nam nữ, vừa rồi, hai người họ, một nam một nữ, đã ở cùng trong nhà vệ sinh đó sao?

 

Tôi nắm chặt tay chồng mình, siết mạnh đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt.

 

“Chồng à, với Uyển Uyển trong nhà vệ sinh ?”

 

“Anh định giúp ta sát trùng vết thương bằng cồn, ta nhất quyết không chịu.”

 

Chồng tôi cau mày một chút: “Anh đành phải ra ngoài, để ta tự lo .”

 

Tim tôi đập thình thịch một nhịp.

 

Trong cồn cũng có nước, chẳng lẽ Uyển Uyển thật sự sợ nước như người kia đã ?

 

Nếu không giải đáp câu hỏi này, chắc tôi sẽ không thể ngủ nổi đêm nay mất.

 

Đúng lúc này, Uyển Uyển bưng một chậu nước rửa chân đi tới.

 

Tôi giả vờ không đứng vững, đâm sầm vào Uyển Uyển.

 

Một tiếng "bùm" vang lên, nước nóng dội lên đầu và mặt Uyển Uyển, ta ôm đầu gào thét, tiếng hét chói tai không giống tiếng người.

 

Tôi rùng mình, đôi tay lại không kìm đưa lên, chạm vào mặt ta.

 

“Xin lỗi, có em bỏng không?”

 

Da dưới tay tôi mềm mịn, cảm giác chẳng khác gì da người sống.

 

Nếu phải thì, có điều gì đó lạnh lẽo một cách kỳ lạ, dù vừa bị dội nước nóng, cũng không che lấp cái lạnh thấu xương đó.

 

Uyển Uyển giật mạnh tay tôi ra, không ngoái đầu lại mà chạy đi.

 

Một lát sau, ta quay lại sau khi dọn dẹp, sắc mặt bình thường, khuôn mặt trắng mịn như mới.

 

Tôi lén bình luận trực tiếp.

 

Tiểu Nhu không thêm lời nào, còn những người xem khác thì thở phào nhẹ nhõm.

 

[Làm tôi sợ chết khiếp, lúc bị dội nước, tôi cứ tưởng ta sẽ biến hình chứ.]

 

[Chẳng sợ nước tí nào, mình còn mong đợi gì nữa... Đi ngủ thôi.]

 

Nhìn bầu không khí thư giãn trong bình luận, tim tôi lại đập nhanh đến mức khó thở.

 

Khi chạm vào mặt ta lúc nãy, tôi lén bôi lớp sơn móng tay chưa khô lên cằm ta.

 

Thế giờ đây, trên mặt ta hoàn toàn không có dấu vết gì của sơn móng tay.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...