Có lẽ vì mặt tôi quá khó coi nên vợ tôi có chút không vui, chằm chằm tôi: "Chồng, không muốn chúng ta có con sao?"
"Sao có thể chứ?"
Tôi năm nay đã ba mươi ba tuổi, dưới gối còn không có lấy một nửa đứa con , bây giờ vợ tôi vất vả mang thai, bác sĩ xác nhận không có vấn đề gì. Chẳng lẽ vì một câu của cư dân mạng "Bọ ngựa cái sau khi mang thai có khả năng sẽ ăn thịt đời của mình." mà bắt vợ thai sao? Thế thì quá cặn bã rồi.
Hơn nữa, bóng người trông giống con bọ ngựa cũng chẳng sao, không phải trên Internet có bóng con chó trông giống như khủng long đấy sao? Bóng cũng có thể lừa gạt người, nếu không thì gì có trò múa rối bóng?
...
Tôi mất rất nhiều thời gian để thiết lập lại suy nghĩ, cuối cùng tôi không còn sợ hãi nữa, mạnh dạn nêu ý kiến với vợ: "Vợ, sau này em đừng ăn đồ sống nữa, không tốt cho em bé."
Vợ tôi không muốn thay đổi khẩu vị, vì đứa con trong bụng, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý: "Vậy cũng . Nhưng mà bác sĩ , trước đó em đã bị sẩy thai một lần, lần này tốt nhất nên nghỉ ngơi. Chồng, bình thường cũng bận công việc, không bằng nhờ mẹ đến chăm sóc em?"
"Em chắc chứ?" Tôi gần như tưởng mình nghe nhầm.
Phải biết, lần trước vợ tôi mang bầu, mẹ tôi xung phong nhận việc, từ quê lên đây chăm sóc ấy. Kết quả là hai người ở chung một chỗ, gà bay chó chạy, vợ tôi ngày khóc ba trận, mẹ tôi suốt ngày kêu đau ngực, luôn luôn kéo tôi ra "Phán quan".
Ví dụ, vợ tôi sau khi mang thai không ngửi mùi tanh, mẹ tôi lại ép ấy ăn trứng ngỗng, là loại bỏ độc tố cho thai nhi;
Một ví dụ khác, khi mang bầu vợ tôi thèm lạnh nên luôn bật điều hòa, mẹ tôi như khi sinh con ra sẽ dễ bị ốm, nên giấu điều khiển điều hòa đi;
Một ví dụ khác nữa, vợ tôi thích đẹp nên sau khi mang thai không dừng lại việc chăm sóc da và trang điểm, mẹ tôi những thứ đó có độc, cầm hết mọi thứ đi......
Sau đó, vợ tôi bị sinh non, mẹ tôi thậm chí còn không thèm quan tâm đến đứa cháu sinh thiếu tháng mà trực tiếp bỏ đi.
Mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu như nước với lửa, mà vợ tôi lại chủ đề nghị mẹ tôi qua nhà?
Vợ tôi dường như đoán tôi đang nghĩ gì, ấy sờ bụng và đầy ẩn ý: "Tất cả đều vì em bé thôi."
Nói cũng đúng. Người mẹ, chung quy cũng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng một chút vì con cái mình.
Tôi tranh thủ ra ban công hút thuốc, gọi điện cho mẹ tôi kể chuyện vợ tôi có thai và nhờ mẹ qua chăm sóc vài ngày.
"Con trai, không phải con sức khỏe Yến Yến không tốt, không thể mang thai sao? Tại sao lại có thai? Không phải là đi đến bệnh viện để đấy chứ? Chuyên gia người ta rồi, đứa trẻ sinh ra trong ống nghiệm sẽ không khỏe mạnh, sống không quá 30 tuổi..."
Tôi lười sửa lại suy nghĩ của mẹ nên tiếp: "Chúng con không đến bệnh viện, đứa bé thụ thai bình thường."
"Vậy cũng không ! Còn cái bộ dạng không may mắn của Yến Yến đi, coi như mang thai cũng không thể sinh con trai! Thím Lý của con với mẹ, cháu lớn của bà ấy vừa mới tốt nghiệp đại học năm nay. Mẹ thay con đi qua xem rồi, mông con bé kia to lắm, là biết dễ sinh dễ nuôi..."
"Mẹ!" Lần này tôi không thể thuận theo ý bà mà trách móc: "Con và Yến Yến vẫn còn rất tốt, mẹ đừng suốt ngày giới thiệu đối tượng cho con nữa, để Yến Yến biết, lại ầm ĩ với con!"
"Hừ, nó dám ầm ĩ cái gì?" Mẹ tôi bỗng chốc nóng nảy, "Nếu không phải bụng của nó không chịu thua kém thì sao đến bây giờ mẹ còn chưa ôm cháu trai? Thím Lý của con với mấy người khác cũng có hai, ba đứa cháu trai rồi, mẹ trở về gặp thím Lý với những người khác cũng không ngóc đầu lên ..."
Mẹ tôi rất ý kiến về vợ tôi. Bởi cách đây 2 năm, vợ tôi chẩn đoán bị tắc một bên ống dẫn trứng, bác sĩ sẽ khó có con tự nhiên.
Sau khi mẹ tôi biết chuyện, khóc lóc ầm ĩ cầu tôi ly hôn với vợ. Sau đó, tôi cho tôi một lời khuyên, bảo chúng tôi đến chỗ cậu ấy để thụ tinh ống nghiệm, sau gần một năm chật vật, cuối cùng cũng thành công một đứa, chính là Ân Ân. Đáng tiếc cuối cùng Ân Ân lại không sinh ra.
Mẹ tôi nghĩ đến số tiền thụ tinh ống nghiệm kia mà lòng đau thắt, không nhịn mắng tôi: "Người khác lấy vợ không tốn một xu, sinh một đứa rồi lại sinh tiếp một đứa, còn con lại cưới một con ma ốm, bỏ ra một đống tiền mà ngay cả một đứa trẻ cũng không có!"
Tôi bị mắng đến đau đầu, không nhịn cãi lại: "Mẹ, con cũng đã với mẹ rồi, chúng con thụ tinh ống nghiệm không hề tốn tiền, thậm chí còn kiếm một ít tiền..."
"Anh lại lừa mẹ nữa, nào có ai đi bệnh viện mà không tốn tiền? Coi như là con mở bệnh viện, thì con có hiểu cái gì là "Thịt người quen*" không?
(*杀熟: Sát thục: Khi kinh doanh tận dụng sự tin tưởng của người quen, dùng những cách không công bằng để kiếm tiền từ người quen.)
Tôi vẫn còn muốn giải thích đột nhiên khóe mắt tôi thoáng thấy một bóng đen. Không biết từ lúc nào, vợ tôi đứng ở cạnh cửa kính giữa phòng khách và ban công, lặng lẽ tôi.
Tôi bị dọa giật bắn mình, không biết ấy đã nghe bao nhiêu. May mắn là vợ tôi không nghe gì: "Chồng, vào giúp em chọn ít len. Em muốn đan mấy bộ quần áo nhỏ cho em bé".
"Quần áo em bé không tốn bao nhiêu, sao phải tự mình đan?" Tôi lẩm bẩm, bị vợ hờn dỗi tát một cái: "Hứ, em muốn thời gian mà."
Một cơn ớn lạnh tỏa ra từ nơi bị đánh. Chỉ trong chốc lát, tôi thấy cả mười chiếc móng tay của vợ tôi toàn bộ đều bị mở tung ra, để lộ từng thớ thịt mạch m.á.u không rõ ràng.
Nhưng mà khi tôi kỹ hơn, mười móng tay của vợ tôi đã cắt tỉa gọn gàng và trang trí bằng những viên kim cương màu hồng. Thấy tôi , ấy nở một nụ nghịch ngợm và : "Thật mong mẹ chúng ta đến sớm một chút."
04
Hai ngày sau, mẹ tôi đến.
Mẹ không đến tay không, còn mang theo một con cá diếc lưng đen hoang dã, là muốn nấu canh cá cho vợ bồi bổ thân thể.
"Con xem con gầy thành cái dạng gì rồi, đừng để cháu mẹ bị đói."
Mẹ vừa mở miệng đã chọc ngoáy vài câu, tôi chỉ có thể đi ra giảng hòa: "Mẹ là đau lòng cho em. Bây giờ kiếm cá diếc hoang dã khó lắm, lát em ăn nhiều một chút, nhé?"
Nhưng mà vợ tôi lắc đầu : "Con cá này đang mang thai, em không ăn".
Hả? Tôi qua, đúng là bụng cá phình ra, hóa ra là đang mang thai sao?
"Em cũng sắp mẹ, không thể ăn thịt những bà mẹ khác. Chồng, giúp em thả con cá này đi, coi như là tích đức cho em bé."
"Ai dô, đây là Vương mẫu nương nương mới hạ phàm à?" Tôi còn chưa kịp gì thì mẹ đã mắng trước: "Còn tích đức cơ đấy! Nếu muốn tích đức ý, thì nên sinh cho nhà chúng tôi mấy đứa cháu trai từ mấy năm trước rồi, bụng mình không dùng , còn lấy cá ra để chuyện. Thật là nực !"
Nói xong, mẹ tôi túm lấy con cá ném mạnh xuống sàn nhà.
Một vệt m.á.u đỏ dọc theo khe hở trên sàn chảy đến chân tôi, tôi cúi đầu định né sang bên, không ngờ chạm phải mắt con cá: Trên sàn nhà, mắt con cá lồi ra ngoài, trông hơi giống mắt người.
Tôi sợ hết hồn, theo bản năng ngước vợ, chỉ thấy khóe môi ấy nhếch lên, lộ ra một nụ mỉa mai.
Đến trưa, canh cá bày lên bàn, quả nhiên vợ tôi không thèm tới. Mẹ tôi tức giận đến mức cố ngay trước mặt vợ tôi lựa ra trứng cá vàng óng, gắp từng miếng từng miếng vào miệng nhai kỹ, phát ra tiếng "tách tách".
Nói thế nào nhỉ, âm thanh đó không giống như ăn trứng cá mà giống như ăn trứng côn trùng, sau đó trứng côn trùng vỡ tung tóe trong miệng.
Tôi bị suy nghĩ buồn nôn của mình cho nổi da gà khắp người, không nhịn mở miệng mắng mẹ: "Mẹ, mẹ cứ ăn cho ngon đi, đừng tác quai tác quái nữa!"
Mẹ tôi không ngờ tôi sẽ mẹ nên lẩm bẩm một câu: "Cưới vợ xong quên cả mẹ." Bà tức giận đặt đũa xuống, trong lòng buồn bực, trở về phòng nghỉ ngơi.
Mẹ tôi đi rồi, tiếng "tách tách" vang bên tai vẫn không hề biến mất, mà ngược lại, âm thanh đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.
Tôi quanh vẫn không tìm ra nguồn gốc của âm thanh, tôi nhịn không nắm lấy tay vợ và hỏi: "Vợ, em có nghe thấy tiếng đó hay không?"
"Tiếng gì cơ?" Từ khi mang thai, vợ tôi ăn càng ngày càng kém, cơm nước, thức ăn mỗi ngày không đến mấy. Tuy nhiên, đứa bé trong bụng ngược lại không bị ảnh hưởng gì, mới hơn hai tháng, bụng đã lộ rõ vẻ mang thai.
"Chồng, em, hay em bé trong bụng phát ra tiếng đó hay không?" Vợ đột nhiên hỏi tôi: "Nó muốn từ một tế bào lớn lên thành một đứa bé sơ sinh, xương chắc chắn sẽ nhô ra thành từng nhánh, tách tách, tách tách..." "
Tách tách, tách tách.
Tiếng tôi nghe , hóa ra là của em bé sao?
Nó lớn nhanh như , nó... gấp gáp muốn ra ngoài à? Tại sao?
Đúng lúc tôi đang trong trạng thái xuất thần, trong phòng bỗng vang lên một tiếng "Rầm", kéo tôi ra khỏi tiếng "tách tách". Tôi sững sờ một lúc, tưởng mẹ ngã ở trong phòng, khi tôi chạy tới thì thấy mẹ đang khỏe mạnh đứng trong phòng, thứ bị đánh đổ xuống đất chính là Kem giảm béo mà vợ tôi dùng trước đó.
"Con trai," mẹ tôi run rẩy hỏi tôi, "Trong hộp kia là thứ gì thế?"
"Đó là kem giảm béo Yến Yến dùng trước đây." Đây là sản phẩm dùng thử lần trước vợ con mang về, chỉ dùng một phần nhỏ đã giảm cân thành công, còn lại thì đặt trên bàn trang điểm.
Tôi sợ vợ tức giận khi thấy mẹ vỡ đồ nên nhanh chóng nhặt kem lên, thuận miệng dỗ dành mẹ: "Cái này là quà tặng miễn phí, hơn nữa sau khi Yến Yến mang thai không dùng đến nữa, sẽ không ảnh hưởng đến em bé, mẹ đừng ầm ĩ..."
"Kem bôi gì chứ?" Mẹ tôi đột nhiên to tiếng, trợn mắt tôi, trong mắt toàn là tơ m.á.u: "Đó là tro cốt!"
"Là tro cốt của đứa bé mà mẹ tự tay bóp c.h.ế.t kia!"
Tôi im lặng.
Năm đó, vợ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn sáu tháng đã sinh non, sinh ra một bé nặng chưa đến hai cân. Tôi với vợ rằng khi đứa bé sinh ra, đã không còn thở nữa. Thực ra không phải , khi vừa sinh ra, Ân Ân vẫn còn sống, chẳng qua là, một đứa bé nhỏ như nếu muốn tiếp tục sống thì phải nuôi trong lồng kính, cần tiêm thuốc và thuốc men, đòi hỏi... một số tiền rất lớn.
Nếu là con trai thì khoản tiền này cắn răng vẫn lấy ra , hết lần này đến lần khác Ân Ân lại là con , con không thể truyền thừa hương khói...
Khi tôi đang do dự thì mẹ đã thay tôi đưa ra quyết định. Bà ấy tự tay bóp c.h.ế.t Ân Ân.
Bạn thấy sao?