Lực đạo trên cổ tay càng lúc càng siết chặt.
Ánh mắt ta, là một cơn điên cuồng không thể kiềm chế.
Tôi đỏ mắt, khẽ gọi:
“Trầm Hằng, tay tôi đau.”
Anh ta hơi sững lại, quả nhiên nới lỏng lực.
Tôi lập tức tung chân đá mạnh.
Anh ta bị đau, khẽ rên một tiếng.
Tôi nhân cơ hội, túm lấy đầu còn lại của cà vạt trên cổ tay ta, quấn chặt vào trụ giường.
Tôi cúi người, ghé sát bên tai:
“Chị dạy em thêm một từ mới nhé.”
“Gọi là, khổ nhục kế.”
Tôi khoanh tay, chẳng buồn ngoái đầu lại:
“Chơi vui vẻ nhé, em trai.”
10
Lại một lần nữa, Trầm Hằng phản đối dự án của tôi trong cuộc họp.
Ông nội im lặng.
Các lãnh đạo công ty lập tức nương theo thế, đồng loạt tán đồng ý kiến của ta.
Tôi âm thầm lấy tóc của Trầm Hằng và ông nội, đem đi xét nghiệm ADN một lần nữa.
Kết quả hiện ra.
Xác suất trùng khớp 99.999%.
Tôi thật sự đã vướng vào chuyện một phần vạn này rồi.
Buổi tối, dì Ngô mang lên một bát canh hầm.
Tôi mở nắp.
Tay đột nhiên run rẩy.
Nắp sứ va vào thành bát, vang lên một tiếng giòn tan.
“Sao thế?”
Ông nội nghiêng đầu tôi.
Tôi điều chỉnh lại cảm , giả vờ như không có chuyện gì, đóng nắp lại.
“Không sao, hơi nóng tay một chút.”
Bên trong bát canh.
Là một con rắn hoa, bị cắt thành từng khúc.
Trầm Hằng ngồi đối diện tôi, vẫn giữ vẻ lãnh đạm điềm tĩnh như mọi khi.
Nhưng đôi môi mím lại, vô thanh vô tức mà nhả ra một câu:
“Quà đáp lễ, có hài lòng không?”
Con rắn này, chính là con tôi đã lén bỏ vào chăn của ta đêm đó.
Quả nhiên, một đòn trả một đòn.
Nhưng mà, Trầm Hằng, trò hay còn ở phía sau cơ.
Tôi đặt đũa xuống, bình thản :
“Ông nội, con muốn xin điều về chi nhánh công ty.”
Động tác gắp thức ăn của Trầm Hằng khựng lại.
Anh ta ngước lên, hơi ngạc nhiên tôi.
“Sao đột nhiên muốn đi chi nhánh?”
Dù đang ở nhà, khí thế của ông nội vẫn bức người như một kẻ đứng đầu.
“Thật ra ý định này con đã có từ lâu.”
“Trước kia chỉ muốn ở cạnh ông nội, san sẻ công việc.”
“Nhưng giờ em trai đã trở về, rất tốt. Còn con, vẫn còn nhiều thứ cần học hỏi.”
Tôi hạ thấp giọng, cố khiến mình trông chân thành hơn.
“Hy vọng ông nội có thể cho con cơ hội này.”
Ông nội vốn không muốn tôi và Trầm Hằng tranh đoạt quyền lực.
Giờ tôi tự xin điều đi, đúng như mong muốn của ông.
“Được, con cứ đến chi nhánh rèn luyện cho tốt đi.”
11
“Trầm Viên, là chị chịu thua rồi sao?”
Ở góc hành lang, Trầm Hằng nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi xoay người, cắn môi:
“Nếu không chịu thua thì còn có thể gì?”
“Em mới là cháu trai ruột của ông nội, còn tôi… mãi mãi chỉ là kẻ ngoài cuộc.”
Trầm Hằng buông tay, ánh mắt tối sầm:
“Chị lại định giở trò gì nữa?”
Tôi ngước mắt ta, cố khàn giọng, ra vẻ đáng thương:
“Trầm Hằng, bây giờ trong mắt em, tôi có gì cũng chỉ là giả tạo, là mưu mô, đúng không?”
Ánh mắt ta hơi trầm xuống, khóe môi nhếch nhẹ, lạnh:
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Nhưng không sao cả.”
“Tôi sẽ chờ đến ngày chính em phải chủ cầu xin tôi.”
Sau khi tôi bị điều về chi nhánh, Trầm Hằng còn giữ lại cả trợ lý của tôi.
Tôi đành phải tuyển người mới.
Sáng sớm, Hạ Chiến xuất hiện trong văn phòng của tôi.
Trên tay là một túi đồ ăn sáng.
Logo quen thuộc – nhà hàng Quảng Đông tôi thích nhất.
Khó mua vô cùng.
“Trầm Viên, tôi nên khen thông minh, gan lớn, hay là quá tự tin?”
Hắn đặt đồ ăn xuống, nhướng mày, giọng điệu lười nhác:
“Đi dễ, về khó.”
“Một khi thua, sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội phản công.”
Tôi chống cằm, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn:
“Muốn có lợi nhuận, tất nhiên phải chấp nhận rủi ro.”
“Chỉ khi khiến kẻ địch mất cảnh giác, mới có thể tung ra đòn chí mạng.”
“Hơn nữa, dưới mí mắt của ông nội và Trầm Hằng, gì cũng quá khó khăn.”
Tôi nhạt:
“Hiếm khi Hạ thiếu dậy sớm, không lẽ chỉ để mắng tôi một trận, rồi tiện thể mang bữa sáng đến?”
“Hợp đồng cần đây.”
Một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng, đưa đến trước mặt tôi một tập tài liệu màu xanh.
Hạ Chiến ngước mắt:
“Hợp đồng mua lại cổ phần của Trầm Thị.”
Thời gian qua, tôi mượn tay Hạ Chiến, thu mua một lượng lớn cổ phần từ các cổ đông nhỏ lẻ của Trầm Thị.
Để tránh bị ông nội và Trầm Hằng phát hiện, tôi không sử dụng tiền trong tài khoản của mình.
Thay vào đó, tôi thế chấp toàn bộ bất sản và đất đai đứng tên mình cho Hạ Chiến.
Tôi lật xem hợp đồng, miệng không quên dỗ dành:
“Quả nhiên, vẫn là A Chiến việc đáng tin cậy nhất!”
Hắn cụp mắt, sắc mặt có chút âm trầm:
“Nếu ông Trầm thực sự chuyển toàn bộ cổ phần cho Trầm Hằng, thì 18% cổ phần mà bán hết gia sản để mua, cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.”
Tôi nghiêng đầu hắn, giọng điệu nhẹ bẫng:
“Nhưng ngồi yên chờ chết, thì càng không có đường sống.”
“Nếu không thì tôi nên gì? Quỳ xuống van xin Trầm Hằng tha cho tôi?”
“Hay là đến khi thất bại, khóc lóc cầu xin trả lại tài sản tôi đã thế chấp?”
Hạ Chiến lắc đầu:
“Nếu thực sự muốn giành lấy Trầm gia, đừng chỉ dừng lại ở mấy trò vặt này.”
“Cô cần sự ủng hộ từ các cổ đông lớn.”
Hắn tôi, đôi mắt đen nhánh, sâu không thấy đáy:
“Tôi có thể giúp .”
Tôi nhướn mày, có chút hứng thú:
“Sao giúp?”
“Hợp tác với tôi.”
“Thông qua một cuộc hôn nhân.”
Tôi suýt nữa bị nước sặc:
“Hạ Chiến, điên rồi à? Tôi với ? Kết hôn?”
Hắn bước đến bên cửa sổ, quay lưng về phía tôi.
“Hiện tại, không lòng giới cổ đông trong Trầm Thị, bởi vì chỉ là một đứa con nuôi không có bệ đỡ.”
“Bọn họ không tin tưởng .”
Hắn xoay người lại, nửa nửa không.
“Tôi chỉ đang nghĩ…”
“Nếu đứng sau là cả tập đoàn Hạ Thị, thì sao?”
12
Thời gian như ngưng đọng.
Một lúc lâu sau, tôi hoàn hồn:
“Hạ Chiến, nghiêm túc à?”
“Đương nhiên.”
Đầu óc tôi hơi hỗn loạn: “Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến—”
“Còn Trầm Hằng thì sao? Cô nghĩ về hắn rồi, đúng không?”
Giọng hắn trầm thấp, như thể đang kìm nén điều gì đó.
“Cô nghĩ tôi mù à? Xét theo hình hiện tại, hắn muốn đuổi ra khỏi Trầm gia…”
Hạ Chiến tôi chằm chằm.
“Chi bằng , hắn muốn phải cầu xin hắn.”
Tôi cong môi, trêu chọc: “Nói , ngoài chiến thuật, tôi còn có thể dùng mỹ nhân kế?”
Hạ Chiến tiến lại gần, tay siết chặt má phải tôi, nghiến răng:
“Trầm Viên, đừng có mà mơ!”
Tôi hất tay hắn ra, nhíu mày:
“Đã bao nhiêu lần rồi, đừng—”
Hạ Chiến đè ép tôi xuống, lòng bàn tay áp lên cổ tôi, nóng như muốn thiêu đốt.
Khoảng cách bất ngờ bị thu hẹp.
Tim tôi đập loạn xạ, vô thức né tránh ánh mắt hắn.
Bên cạnh, chiếc đèn sàn hắt xuống ánh sáng ấm áp.
Dưới ánh đèn vàng, đường nét sắc sảo của hắn bớt đi vài phần dữ dằn.
Tôi nghiêng đầu đánh giá:
“Hạ Chiến, hôm nay tôi bỗng thấy cũng khá đẹp trai đấy.”
Hắn lập tức quay mặt đi, vành tai đỏ bừng, vẫn hung dữ quát:
“Lão tử vốn dĩ đẹp trai sẵn rồi!”
Giây tiếp theo.
“Hắn so với Trầm Hằng thì sao?”
Tôi nhíu mày.
Hạ Chiến từ trước đến nay luôn là “trời cao đất rộng, ta đây lớn nhất”.
Làm sao lại hỏi ra một câu như ?
Chẳng lẽ đàn ông với nhau cũng có nhu cầu so bì?
Tôi kéo giãn khoảng cách, thành thật đáp:
“Anh và hắn không cùng kiểu.”
Hắn tôi chằm chằm:
“Vậy xem, thích kiểu nào hơn?”
Bộ dạng như nhất quyết phải truy hỏi đến cùng.
Tôi vừa mở miệng, thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Nhân viên nhân sự bước vào, tươi Hạ Chiến.
Chuyện gì đây?
“Hạ thiếu, đây là thẻ nhân viên của . Nhớ quẹt thẻ chấm công mỗi ngày nhé~”
Tôi lập tức quay sang hắn:
“Thẻ nhân viên? Nghĩa là sao?”
Nhân viên nhân sự nhanh chóng giải thích:
“Tổng giám đốc Trầm, Hạ thiếu là trợ lý mới của , sẽ chịu trách nhiệm mọi công việc của .”
Hạ Chiến… đến trợ lý của tôi?
??
13
Buổi tối, Trầm Hằng xuất hiện trong phòng ngủ của tôi.
“Người hôm nay là khách hàng.”
“Cô ấy bị gãy gót giày, tôi chỉ đỡ một chút thôi.”
“Tôi và ta, không có gì cả.”
Buổi chiều, tôi quay về tổng công ty lấy tài liệu để quên.
Thang máy vừa mở ra.
Một đang dựa vào lòng Trầm Hằng.
Nhìn thấy tôi, gương mặt vốn đã hơi đỏ của ta càng thêm ngượng ngùng.
Có lẽ Trầm Hằng không ngờ tôi đột nhiên xuất hiện.
Anh ta sững lại vài giây, rồi vội đẩy kia ra.
Tôi cúi mắt:
“Xin lỗi, phiền rồi.”
Sau đó xoay người, bước vào thang máy đối diện.
Giây phút cửa khép lại.
Tôi và Trầm Hằng bốn mắt giao nhau.
Ánh mắt ta, dừng lại nơi tôi.
Thang máy đóng kín.
Chặn đứng toàn bộ tầm .
“Chuyện của Tổng giám đốc Trầm, không cần phải giải thích với tôi.”
Tôi quay người, trêu chọc:
“Hay là tổng giám đốc sợ tôi ghen, mất ngủ cả đêm?”
Tầm mắt ta dịch chuyển.
Rơi xuống chiếc vali nằm ở góc phòng, vẫn chưa sắp xếp xong.
Trầm Hằng nắm lấy cánh tay tôi, buộc tôi đối diện với ta:
“Cô định đi đâu?”
Tôi rút tay về:
“Tôi đi đâu, liên quan gì đến tổng giám đốc Trầm?”
“Sở Vãn Nguyệt!”
Tôi bật :
“Tổng giám đốc Trầm gấp quá, đến cái tên giả cũng gọi ra luôn?”
“Yên tâm, tôi chỉ đi công tác thôi, sẽ không lén trốn đâu.”
“Tôi còn đợi ngày chính tay đá tôi ra khỏi Trầm Thị mà.”
Anh ta chằm chằm tôi:
“Cùng ai?”
“Tất nhiên là cùng trợ lý rồi.”
Tôi đối diện với ánh mắt ta.
“Chứ còn ai vào đây nữa?”
14
Anh Quốc.
“Không sao, còn nhiều thời gian mà.”
Hạ Chiến an ủi tôi.
Tôi ra mặt sông:
“Tôi từng nghĩ mình có thời gian, nên đã kiên trì suốt một năm trời.”
Nhưng bây giờ—
Tôi quay đầu, ánh mắt sắc lạnh:
“Tôi không còn thời gian nữa.”
“Cô ấy, là quân cờ cuối cùng của tôi.”
Gió ven sông thổi mạnh, tóc tôi bị thổi rối tung.
“Đừng nhúc nhích.”
Hạ Chiến đứng phía sau, nhẹ nhàng túm lấy tóc tôi.
Từng chút, từng chút một, vuốt thẳng rồi dùng dây chun buộc thành một cái đuôi ngựa thấp.
Tôi xoay người.
Một nụ hôn bất ngờ ập xuống.
Nồng nhiệt, dây dưa.
Tôi lập tức đẩy mạnh hắn ra, khó tin chằm chằm.
Đôi môi Hạ Chiến hơi đỏ, ánh mắt trầm sâu:
“Trầm Viên, có thể tôi lợi dụng lúc yếu đuối, có thể mắng tôi đê tiện.”
“Nhưng tôi mới là quân cờ cuối cùng của .”
“Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là tôi.”
Không ngờ, cảnh tượng này bị quay lại, đăng lên mạng xã hội.
Video nhanh chóng leo lên hot search.
【Trời ơi, hai người này đẹp quá, đẩy thuyền chết mất!】
【Bình thường trông cool ngầu, ai ngờ lại mang theo dây buộc tóc, sự tương phản này khiến tôi mất thôi!】
【Có ai giống tôi không, phóng to ảnh lên chỉ để ánh mắt của chàng kia, ôi, quá sâu đậm!】
Ngay sau đó, danh tính của tôi và Hạ Chiến bị lộ ra.
【Chúa ơi, song hào môn, chính là kiểu “môn đăng hộ đối” trong truyền thuyết đúng không?!】
【Còn là thanh mai trúc mã, đây là kịch bản tiểu thuyết à?!】
【Nếu ngày mai không thấy hai người ở cục dân chính, tôi sẽ nhảy sông luôn!】
【Người bên trên đừng nhảy, họ đã kết hôn trong lòng tôi rồi.】
Trên chuyến bay trở về nước, tôi mơ màng ngủ thiếp đi.
Hoàn toàn không hay biết.
Ở tòa cao ốc bên kia đại dương.
Trước ô cửa kính lớn, người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề, ánh mắt phủ một tầng sương lạnh.
Dưới đất.
Chiếc điện thoại vỡ thành từng mảnh.
“Trầm Viên, em lại lừa tôi.”
15
Xuống máy bay, tôi lập tức về công ty.
Đống tài liệu chất cao như núi đang chờ tôi xử lý và ký duyệt.
Hạ Chiến bị gọi về nhà.
Vừa đẩy cửa văn phòng ra, một tập hợp đồng bị ném thẳng xuống chân tôi.
Trầm Hằng chằm chằm, nét mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, gân xanh bên cổ đã nổi lên rõ rệt.
“Chị đúng là để lại cho tôi một món quà lớn.”
Khi rời đi, tôi cố ý không cho ta biết bản hợp đồng này có vấn đề.
Tôi nhặt lên, đặt lại lên bàn:
“Quà đáp lễ thôi, lễ nghĩa qua lại mà.”
Trầm Hằng túm lấy cổ tay tôi.
Đôi mắt sâu hun hút, ánh lên vẻ lạnh lẽo:
“Chị là đi công tác với trợ lý?”
Khoảng cách giữa tôi và ta rất gần, hương thuốc lá nhàn nhạt trên người ta phả thẳng vào mũi tôi.
Tôi nhăn mũi:
“Khi nào em bắt đầu hút thuốc thế?”
Anh ta không trả lời, chỉ lặp lại câu hỏi ban nãy.
Nhìn bộ dạng quyết không bỏ qua này, tôi không nhịn mà châm chọc:
“Đúng , Hạ Chiến bây giờ là trợ lý của tôi, có vấn đề gì sao?”
“Sa thải hắn, ngay lập tức!”
Tôi vùng vẫy:
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào đâu?”
Sắc mặt ta u ám:
“Chị nghĩ tôi không ra sao? Hắn thích chị.”
“Vậy thì sao? Tôi và Hạ Chiến là thanh mai trúc mã—”
“Thanh mai trúc mã, tôi thì sao?”
Giọng ta khàn khàn:
“Vậy tôi thì phải thế nào?”
Tôi cong môi:
“Trầm tổng không phải muốn rằng, em đang ghen đấy chứ?”
Anh ta ngước lên, vành mắt hơi ửng đỏ:
“Đúng, tôi đang ghen. Tôi ghét việc Hạ Chiến ở bên cạnh chị.”
Sự thẳng thắn của ta khiến tôi sững người.
“Trầm Hằng, đừng quên, hoặc có tôi, hoặc có Trầm Thị.”
Anh ta gật đầu:
“Vậy chị tiếp tục bao nuôi tôi đi.”
Tôi mạnh mẽ đẩy ta ra:
“Em điên rồi sao?”
“Trầm Viên, tôi thực sự đã từng hận chị.”
“Hận chị bỏ đi không lời từ biệt, hận chị vứt bỏ tôi khi chán chê.”
“Nhưng tất cả những hận thù ấy, khi thấy chị, đều biến mất.”
“Tôi vẫn mãi canh cánh trong lòng.”
“Còn chị, chỉ bận tâm đến vị trí người thừa kế Trầm Thị.”
“Vậy nên tôi cố lời tuyệt , muốn ép chị xuống nước.”
“Nhưng dường như lại càng đẩy chị ra xa hơn.”
Anh ta cúi thấp người:
“Tôi có thể từ bỏ.”
“Nhưng có một điều kiện.”
“Chị chỉ có duy nhất một con chim hoàng yến, đó là tôi.”
Chiếc dây chuyền ta vẫn luôn đeo trên cổ vô lộ ra.
Mặt dây là một chiếc nhẫn.
Máu trong người tôi như bốc lên đỉnh đầu.
“Cút! Tôi không muốn thấy em!”
Anh ta nhíu mày:
“Trầm Viên, chị lại nổi điên gì nữa?”
Tôi giằng tay khỏi ta, lạnh:
“Tôi nổi điên?”
“Em nghĩ em giấu giếm giỏi lắm sao?”
Bạn thấy sao?