17
“Tạ Dực Nhiên, dạo này kỳ lạ như , có phải vì Khúc Nghệ Vi và Trương Tư Dật quen nhau không?”
Anh ta khựng lại, biểu cảm có chút khó hiểu.
“Sao em lại ?”
Tôi càng tức, hất tay ta ra.
“Vì hôm đó tôi nghe thấy chuyện với Khúc Nghệ Vi rồi!”
“Tốt nhất là giải thích rõ ràng, nếu không tôi sẽ mách với ba mẹ , để họ đánh gãy chân .”
Tôi không phải ngốc, ra gần đây có gì đó khác thường.
Bầu không khí mập mờ này như một mớ rối bòng bong, càng gỡ càng rối.
Nếu ta thật sự dám coi tôi là phương án dự phòng—
Khi tôi còn đang nghiến răng tức tối, sắc mặt ta ngược lại càng lúc càng tối sầm.
“Vậy nên, hôm đó em bỏ đi không lời từ biệt, là vì câu đó của tôi?”
“Không thì sao, chẳng lẽ còn ở lại cợt tôi, nghĩ mình lớn lao lắm à?”
Tạ Dực Nhiên hít sâu một hơi, như thể giận đến mức giọng khàn đi.
“Tiểu Lăng, em đúng là đồ ngốc!”
Anh ta còn dám mắng tôi?
Tôi trừng mắt, định phản kích.
Nhưng ta đã kéo mạnh tôi vào lòng, vừa bất đắc dĩ vừa bất lực.
“Nếu em chịu nghe thêm một câu nữa thì sao?”
“???”
Tối hôm đó, Khúc Nghệ Vi chủ nhắn tin với tôi.
Cô ấy hỏi có tiện để gọi điện không.
Tôi đồng ý, và nhờ biết phần tiếp theo của cuộc trò chuyện hôm đó.
“Hôm đó, khi ấy , tôi còn tưởng mình có cơ hội.”
“Nhưng câu tiếp theo, ấy : Nhưng ấy đã ngủ với tôi, ấy phải chịu trách nhiệm.”
“Tạ Dực Nhiên mặc một chiếc áo ba lỗ đen, gần như muốn khoe với cả thế giới những dấu vết để lại trên người ấy. Khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn vỡ mộng…”
“Vì tôi thích kiểu nam thần lạnh lùng, chứ không phải một chó vàng vẫy đuôi khoe khoang, hiểu không?”
Càng nghe, tôi càng như ngồi trên đống lửa.
Nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng, tim như con chim sẻ đang đập loạn trong lồng ngực.
Khúc Nghệ Vi không thích chó vàng.
Nhưng tôi thì thích!
18
Có một ưu điểm của việc là thanh mai trúc mã.
Nhà ở ngay đối diện.
Muốn gặp chỉ cần đi vài bước.
Khi tôi qua nhà Tạ, mẹ đang tắm.
Chắc mấy ngày nay bà cũng nhận ra giữa chúng tôi có gì đó.
Bà nháy mắt đầy ẩn ý, đẩy tôi vào phòng .
Cả căn phòng phảng phất hương thơm nhẹ nhàng quen thuộc của Tạ Dực Nhiên.
Tôi cảm thấy có chút căng thẳng.
Ngồi xuống ghế bên bàn học.
Trên bàn, điện thoại của đặt ở đó, màn hình vừa sáng lên, hình như có tin nhắn đến.
Tôi lấy điện thoại ra lướt video.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là, L vừa cập nhật video mới!
Tôi nhấn vào xem, ngón tay lập tức khựng lại.
Đó là một video tập hít đất.
Phần bình luận đều hoan hô vì người “mất tích” đã trở lại.
Nhưng… cái phông nền này…
Tôi ngẩng đầu, quanh một lượt, tim bất ngờ đập loạn nhịp.
Sao mà giống y hệt phòng của Tạ Dực Nhiên thế này?!
Cả cái quần thể thao xám kia nữa, đến hoa văn trên dây buộc cũng giống.
Tay run rẩy, tôi đánh ra một bình luận:
[Hello?]
Anh ta trả lời rất nhanh: [Đang tắm, chờ tôi một lát.]
???
Phía dưới bình luận nhanh chóng chất đống lượt phản hồi.
[666, cùng một địa chỉ IP, các người không che giấu nữa hả?]
[Cuối cùng streamer cũng gặp fan top 1 ngoài đời rồi!!!]
[Tắm xong định gì, tôi sẵn sàng nạp hội viên!]
Mặt tôi nóng bừng, lập tức tắt điện thoại.
Vài giây sau, cửa phòng mở ra.
Anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
Phần thân trên rõ ràng từng múi cơ, đường nét mượt mà, mạch máu xanh nhạt nổi lên ở eo càng khiến người ta không khỏi mơ màng.
Tôi đưa tay che lấy chiếc mũi đang nóng ran, im lặng vài giây.
“Anh còn điều bất ngờ nào mà tôi chưa biết nữa không?”
Tạ Dực Nhiên nhướng mày.
“Trừ tài khoản này tôi lập riêng cho em, thì không còn gì.”
Tôi nhớ lại lời đàn từng , chằm chằm vào mắt ta, vẻ mặt nghiêm túc.
“Rốt cuộc đã đến trường tôi bao nhiêu lần?”
Anh ta khựng lại một chút, quay người khóa cửa phòng.
Rồi từng bước tiến về phía tôi.
Khi khoảng cách gần đến mức tôi có thể thấy rõ nốt ruồi nhỏ trên ngực ta.
Bộ não đang đơ mới kịp phản ứng.
Tôi đưa tay chống lên ngực ta.
Tạ Dực Nhiên ôm ngang eo tôi, nhấc lên đặt lên bàn.
Hai tay chống hai bên, ngẩng đầu tôi.
“Em đoán thử xem?”
Nhìn vẻ mặt trêu chọc quen thuộc của ta, tôi cấu một cái vào ngực ta.
“Anh hay không?!”
Anh ta khẽ hít một hơi, ánh mắt ngày càng sâu hơn.
Trong ánh mắt đầy cảnh giác của tôi, ta kéo ngăn kéo ra.
Bên trong là một xấp vé tàu cao tốc khứ hồi.
Nhiều đến mức không đếm nổi.
19
Một luồng chua xót xộc lên sống mũi.
Tôi mím môi, nhỏ giọng trách móc.
“Tất cả là tại , chặn bao nhiêu cơ hội của tôi!”
Anh ta đưa tay lau đi khóe mắt ướt của tôi, nhạt.
“Người ta đẹp trai bằng tôi không?”
Tôi càng muốn khóc hơn.
“Anh thích tôi từ bao giờ ?”
Anh ta thực sự nghĩ ngợi một lúc.
“Chúng ta ở bên nhau mỗi ngày, không biết là từ lúc nào nữa.”
“Nhưng nhận ra mình thích em, chắc là lúc biết em qua mạng.”
Tôi không cảm :
“Ồ, nên mới mách ba mẹ tôi?”
Tạ Dực Nhiên kéo tôi vào lòng.
“Đúng, tôi không chịu nổi khi thấy em nhắc đến người đàn ông khác với vẻ mặt rạng rỡ như . Ngực tôi như bị ngâm trong nước, đau không chịu . Dù em ghét tôi, cả đời này cũng chỉ ở bên tôi.”
“Nhỡ tôi không thích thì sao?”
Anh ta nhạt một tiếng.
“Vậy em buông ra rồi câu đó đi.”
Vài giây sau, tôi không trả lời.
Tạ Dực Nhiên hết kiên nhẫn, đẩy mặt tôi ra.
“Đừng cắn nữa!”
Mềm quá, ấm quá, thích thật…
Lòng tham của tôi bùng lên, định nhào vào lần nữa.
Tạ Dực Nhiên vòng tay ôm lấy eo tôi, ném tôi lên chiếc giường mềm mại.
Anh ta cúi xuống, giữ hai tay tôi trên đầu.
Đôi môi mỏng phủ xuống.
Hương thơm thanh mát quen thuộc thoảng qua mũi, lưu lại mãi không tan.
Khi cả hai đang mải mê, tôi đẩy ta ra, thở hổn hển.
“Ở đây không .”
Gân xanh nổi lên trên thái dương ta, ta vẫn kiềm chế, khẽ hôn lên môi tôi.
Khi ta vừa định đứng dậy, tôi kéo tay lại.
“Đợi tôi về lấy chứng minh thư.”
Tạ Dực Nhiên: “…”
20
Hai bên gia đình rất ủng hộ chuyện chúng tôi ở bên nhau, thậm chí còn giơ cả hai tay tán thành.
Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh hoàn hảo, Tạ Dực Nhiên đưa tôi về trường.
Tôi lưu luyến không rời, rúc trong lòng một lúc lâu.
Anh nâng mặt tôi lên, hôn một cái.
“Nửa tháng nữa sẽ đến tìm em, không?”
Tôi gật đầu, đứng đó rời đi.
Vừa quay người, đã thấy Trình Dĩ Lan khoanh tay đứng phía sau tôi.
Khuôn mặt ấy là nụ như đã thấu mọi thứ.
“Tiểu Lăng à, tiến triển của hai người nhanh nhỉ!”
“Nhớ hồi trước cậu gì không?”
Tôi gượng.
“Haha, lúc đó còn trẻ dại quá.”
Cô ấy tò mò tôi.
“Vậy thì sao, Tạ Dực Nhiên có lợi không?”
Tôi như một chó vàng.
“Lợi , rất lợi .”
Về đến ký túc xá, ấy vừa lướt điện thoại vừa đột nhiên hét lên.
“Cậu mau xem ảnh mới của L đi!”
Xem ra ấy vẫn chưa biết L chính là Tạ Dực Nhiên.
Tôi có chút chột dạ, cũng mở điện thoại theo.
Quả nhiên, hiện lên tấm ảnh mới nhất của ấy.
Là bức ảnh chụp bóng lưng chúng tôi ở thủy cung hôm đó, do Trương Tư Dật chụp.
Dòng thích: [Tìm rồi, sau này không đăng nữa, chỉ để ấy xem thôi.]
Phần bình luận đầy những lượt tag điên cuồng đến tôi.
Tôi bất giác mỉm .
[Cảm ơn đã cùng em lớn lên, sau này chúng ta cùng nhau già đi nhé.]
[Ngoại truyện nhỏ]:
Khi Tiểu Lăng kéo vào danh sách đen toàn bộ nền tảng và đổi cả nguyện vọng.
Tạ Dực Nhiên cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trên bàn chất đầy sách nghiên cứu tâm lý phụ nữ.
Chưa hết, còn hành hạ cả cùng phòng.
Người ta , ba cái đầu tầm thường hơn một Gia Cát Lượng.
Thế nên, ba người cùng phòng thường xuyên bị dựng dậy giữa đêm để phân tích dòng trạng thái của ấy.
Bạn cùng phòng A: “Hay là cậu đến trường ấy giăng băng rôn xin lỗi?”
Bạn cùng phòng B: “Nước mắt đàn ông là thuốc kích thích của phụ nữ, cậu khóc lóc không thể sống thiếu ấy đi?”
Tạ Dực Nhiên: “Ghê quá, không nổi.”
Trương Tư Dật: “Có rồi, cậu video kiểu ‘sát biên’ ấy, lần trước tôi thấy Khúc Nghệ Vi thích xem mấy cái đó lắm.”
“Ngay cả hoa khôi cũng thích, thì thanh mai trúc mã của cậu chắc chắn cũng sẽ thích!”
Vì những gợi ý khác quá điên rồ, nên lời khuyên của Trương Tư Dật nghe lại có vẻ hợp lý hơn.
Tạ Dực Nhiên nửa tin nửa ngờ, quyết định thử.
Không ngờ, video đầu tiên đăng đã hot.
Anh mặt dày nhờ cùng bàn cũ của ấy kết nối.
Người đó nhiệt đồng ý.
Thế là suốt đêm ngồi đọc bình luận.
Cuối cùng, đến ba giờ sáng, thấy bình luận của ấy.
AAA Vật Liệu Xây Dựng Tiểu Lăng: [Cảm ơn , lác mắt hơn chục năm, thấy mắt em thẳng lại rồi.]
Tạ Dực Nhiên cong môi .
[Vậy, sau này hãy chỉ tôi thôi nhé.]
(Hết truyện)
Bạn thấy sao?