12
“Tạ bác, Tạ dì, nhà cháu có tổ huấn, đời này chỉ có thể có một người phụ nữ thôi.”
“Nếu ba mẹ cháu biết chuyện này, chắc chắn họ sẽ đuổi cháu ra khỏi nhà.”
“Cháu thật sự hết cách rồi, mọi người nhất định phải giúp cháu đòi lại công bằng!”
Mẹ tôi vội vàng :
“Yên tâm, dì sẽ bắt Tiểu Lăng chịu trách nhiệm!”
Đúng là vô liêm sỉ! Còn tổ huấn?
Triều Đại Thanh sụp đổ lâu rồi mà!
Tôi lạnh:
“Làm bộ tịch gì? Anh đâu có đẩy tôi ra?”
Tạ Dực Nhiên cúi mắt, hàng mi dài khẽ run.
“Xin lỗi, tôi không thể chuyện trái với ý muốn của phụ nữ.”
“???”
Sau một trận gà bay chó sủa.
Cuối cùng nhà tôi cũng yên ổn lại.
Trải qua một cuộc đàm phán kéo dài đầy giằng co.
Bốn người cuối cùng cũng đạt thỏa thuận sơ bộ.
Nhân kỳ nghỉ Quốc Khánh bảy ngày.
Tôi và Tạ Dực Nhiên phải ra ngoài hẹn hò để “bồi đắp cảm”.
Nếu thật sự không hợp, thì không ép buộc.
Tạ Dực Nhiên vì muốn trả thù tôi mà đến mức này rồi.
Nếu tôi còn từ chối, ai biết ta có kéo băng rôn đến trường tôi không?
Tôi thừa nhận, tôi không đấu lại ta.
Chỉ đành thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý.
Nhưng cảm đâu phải như cây cải trắng trên đồng.
Cứ bón phân vào là thu hoạch một đợt lớn.
Hai người nhau đã chán ghét bao năm, sao có thể dễ dàng phát triển cảm?
Họ vẫn quá ngây thơ.
Ngày mai, tôi sẽ cho Tạ Dực Nhiên thấy.
Thế nào gọi là “đối tượng hẹn hò cực phẩm.”
13
Ngày hẹn hò đầu tiên.
Tôi dẫn Tạ Dực Nhiên đến khu vui chơi.
Tất cả các trò như đu quay, tàu cướp biển, tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, đều trải nghiệm đủ cả.
Sau một loạt “combo” như , ta đã tái mét mặt mày, toàn thân cứng ngắc.
Thậm chí đi đứng còn phải bám vào tường.
Anh ta liếc tôi bằng ánh mắt đầy oán thán.
“Tiểu Lăng, cậu cố ý đúng không?”
Đương nhiên là cố ý.
Tôi biết ta sợ độ cao nên mới dẫn đến đây.
Ngắm đủ dáng vẻ thảm của ta rồi.
Tôi mới vui vẻ lên tiếng.
“Thế này mà không chịu nổi à?”
“Về đi, về nhà đi con.”
Khi tôi quay người đi, ta giữ chặt cổ tay tôi.
Bàn tay tái nhợt, những đường gân xanh nhạt hiện rõ.
Anh ta khẽ thở, vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
“Tiếp tục đi.”
Tôi liếc qua bộ dạng cố chống đỡ của ta.
Kéo ta đến ngồi xuống bậc thềm bên cạnh.
Lấy từ túi ra một chai nước khoáng đưa cho .
“Im miệng đi.”
Dọa người ta đến thế này mà có chuyện gì thì không phải lỗi của tôi đâu nhé.
Anh ta khẽ .
“Quan tâm tôi à?”
Tôi trừng mắt , lấy điện thoại ra lướt.
Khi thấy một video của blogger cơ bắp mà tôi thường xem, tôi nảy ra một ý tưởng.
“Tạ Dực Nhiên, đã là bồi đắp cảm, có nên hiểu sở thích của tôi không?”
“Ý cậu là gì?”
Tôi đưa điện thoại cho xem.
“Đây là thứ tôi hay xem đấy.”
Trong video, ánh sáng mờ ảo, blogger nam để trần nửa thân trên.
Chiếc quần thể thao đen càng khiến người xem không khỏi liên tưởng.
Cộng thêm nhạc nền như tiếng thì thầm của người , nổi bật những đường cơ bắp hoàn hảo của ta.
Đây là kiểu cơ bắp mỏng mà không thể bắt bẻ điểm nào.
Phần bình luận đang nổi bật là của tôi.
[Tôi mua màn hình cảm ứng mà không chạm sao?]
Blogger trả lời: [Hừ.]
Đúng kiểu vừa lạnh lùng vừa trêu ngươi.
14
Blogger tên [L] này tôi đã theo dõi từ năm nhất.
Là cùng bàn cấp ba giới thiệu cho tôi.
Ban đầu, tôi chỉ hùa theo mấy chị em trong phần bình luận bâng quơ một câu.
Không ngờ blogger lại trả lời tôi.
Còn đẩy bình luận của tôi lên top.
Sau đó, mỗi lần ta đăng video, tôi đều để lại bình luận, và ta chỉ trả lời tôi.
Lý do là ta thích cái tên của tôi.
Tôi im lặng với cái tên [AAA Vật Liệu Xây Dựng Tiểu Lăng] của mình.
Cư dân mạng bảo: [Hai người có vẻ hơi mờ ám đấy.]
Tôi chìm đắm trong sắc đẹp một lúc mới tỉnh ngộ.
Tên blogger cơ bắp này chắc chắn muốn lừa tiền tôi!
Thế là tôi lập tức thoát ra, chuyển sang theo dõi vài chục blogger cơ bắp khác.
Có người nhắn với [L]: [Fan top 1 của sắp bỏ đi rồi!]
Anh ta đăng một biểu cảm tiếc nuối: [Haiz, hoa nhà không thơm bằng hoa dại.]
Mấy lần tôi không xem video của ta, lại [@] tôi:
[Thật sự nghĩ tôi đã hết thời à?]
Là một mạnh mẽ, việc chăm chỉ cả ngày, sao tôi chịu nổi câu này?
Thế là ta trở thành blogger cơ bắp duy nhất tôi theo dõi.
Nhưng ta đã ngừng đăng video mấy tháng nay rồi.
Tôi thở dài.
Tất cả đều tại ta khiến tôi nảy sinh lòng tham sắc.
Cuối cùng phạm phải sai lầm lớn lao.
Nói mới nhớ, tối hôm đó, dáng người của Tạ Dực Nhiên…
Khi tôi đang miên man suy nghĩ, một tiếng ho nhẹ kéo tôi trở về.
Tạ Dực Nhiên không tỏ vẻ gì, hỏi:
“Cậu thích xem mấy cái này?”
Tôi gật đầu:
“Tôi toàn xem video của ta để dễ ngủ.”
Tạ Dực Nhiên: “……”
“Anh không thấy cơ bắp của ta rất gợi cảm sao? Những đường nét đầy sức hút, lại thêm chiếc quần thể thao xám, nếu xuống chút nữa…”
“Khụ——”
Tạ Dực Nhiên quay đầu đi, nắm tay thành quyền chống lên khóe môi.
Dưới ánh chiều tà, vành tai ửng đỏ lên.
Dù cố che giấu, vẫn không giấu sự xao trong lòng.
Tôi nở nụ đầy thắng lợi.
Như này đủ khiến ta “chán ghét” rồi chứ?
15
Tối hôm đó, tôi ngủ rất ngon.
Trong mơ, L mặc một chiếc áo sơ mi đen.
Đôi tay dài, trắng mịn của ta từ từ cởi từng chiếc cúc áo.
Cổ họng tôi khô khốc, không cách nào rõ khuôn mặt của ta.
Khi đến cúc cuối cùng, tôi nghe thấy một giọng quen thuộc.
“Tiểu Lăng, cậu biết tôi là ai không?”
Tôi giật mình tỉnh dậy.
Nhìn đồng hồ, đã là 8:30 sáng.
Mẹ tôi gõ cửa:
“Dậy mau, người ta Tiểu Nhiên đợi con lâu rồi!”
“???”
Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta cứ nhất định phải tôi điên lên mới sao?!
Tôi tức tối mở cửa phòng.
Tạ Dực Nhiên đang ngồi trên sofa, thản nhiên lướt điện thoại.
Có điều hôm nay, ta mặc một bộ đồ thể thao màu xám.
Nếu chỉ từ cổ trở xuống…
Hình ảnh blogger cơ bắp lại thoáng hiện trong đầu tôi.
Nhưng tôi lập tức gạt phắt đi.
Không thể nào!
Tạ Dực Nhiên liếc tôi một cái, đứng dậy.
“Đi thôi.”
Tôi ngơ ngác:
“Đi đâu?”
Anh ta nhếch mép, đầy ẩn ý:
“Hôm qua cậu lên kế hoạch, hôm nay đến lượt tôi, đúng không?”
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi quay người bỏ đi, ta nắm lấy mũ áo của tôi, giữ lại.
Giọng điệu lạnh nhạt:
“Mẹ cậu rồi, có phải trói cũng phải đưa cậu đi.”
“…”
16
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị đưa đến nhà ma.
Không ngờ nơi ta đưa tôi đến lại là thủy cung.
Tôi sững sờ.
“Sao lại đến đây?”
Anh ta đưa vé cho tôi, như không :
“Tôi nhớ có người từng im lặng xem phim Hàn rồi thề rằng nhất định phải tìm một trai dẫn ấy đến thủy cung.”
Mặt tôi nóng bừng lên.
Tim dường như lỡ nhịp trong khoảnh khắc.
Tôi lẩm bẩm:
“Chuyện đó là từ bao nhiêu năm trước rồi…”
Tạ Dực Nhiên như sợ tôi bỏ chạy, liền nắm chặt cổ tay tôi.
“Tiểu Lăng, cậu dám chạy thử xem?”
“Tôi không chạy, buông ra!”
Không thoát , tôi đành để ta dẫn đi.
Lúc đầu còn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Khi đi qua đường hầm dưới biển, một con cá đuối quỷ chầm chậm bơi qua đầu.
Trong mắt tôi chỉ còn lại màu xanh lấp lánh của đại dương.
Không biết đã qua bao lâu.
Sau lưng vang lên tiếng “tách” của máy ảnh.
Tôi quay lại, ngơ ngác .
Là Trương Tư Dật và Khúc Nghệ Vi – đã lâu không gặp.
Trương Tư Dật giơ máy ảnh lên, vẫy tay với chúng tôi.
Khúc Nghệ Vi đứng bên cạnh ta, nở nụ nhạt.
Bầu không khí thân mật giữa hai người khiến tôi bối rối.
Tôi Tạ Dực Nhiên, ta không tỏ vẻ gì.
Gặp ánh mắt nghi hoặc của tôi, ta nhếch môi:
“Hai người họ đang quen nhau.”
Hả?
Sau vài câu chào hỏi, chúng tôi chia tay.
Đầu óc rối bời khiến tôi không kịp phản ứng gì.
Cúi đầu , phát hiện tay tôi và Tạ Dực Nhiên đang đan chặt vào nhau.
Không biết đã nắm tay từ bao giờ.
Trông cứ như một cặp đôi đang say đắm.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, tôi rùng mình một cái.
Tôi cố gắng rút tay ra, ta lại siết chặt hơn.
Như bị keo 502 dính chặt.
Khi gặp lại Khúc Nghệ Vi, tôi bất giác nhớ đến câu ta từng hôm đó:
“Nếu muốn bên nhau đã bên nhau từ lâu, cần gì đợi đến bây giờ?”
Ngực tôi như bị trát xi măng, một hơi thở mắc kẹt không lên , cũng chẳng xuống .
Bạn thấy sao?