Cảm giác nếu giờ tôi thốt ra câu “Em nghĩ chỉ muốn ngủ với em,” thì sẽ xử lý tôi ngay tại đây.
Thấy tôi không trả lời, vẻ mặt Giang Trạch lạnh đi vài phần.
Bàn tay nâng cằm tôi trượt lên, đổi thành véo má tôi, giọng không mấy cảm .
“Quả nhiên là còn lý do khác.
“Nói chung, có chuyện gì em cứ với , sẽ giải quyết.
“Chỉ cần em đừng đòi chia tay với .”
Giọng khi , trong mắt , đều chứa đầy cảm không thể giả vờ.
Thẳng thắn, rõ ràng, mạnh mẽ.
Tôi ngẩn người.
Rồi nhận ra một sự thật không thể tin nổi.
Đó là…
Giang Trạch hình như thật sự thích tôi, chứ không phải chỉ muốn giỡn.
Tôi không nhịn , trực tiếp hỏi:
“Thế tại sao cứ muốn mở phòng với em?
“Em thấy các cặp đôi khác nhau toàn kiểu trong sáng lắm.”
Giang Trạch nhướn mày.
“Người khác thế nào, không quan tâm, vì họ không giống tụi mình.
“Nếu em thích kiểu trong sáng, cũng .
“Chỉ là thích em, nên tự nhiên sẽ có cảm giác muốn gần gũi.
“Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ kết hôn sống cùng nhau, giờ trước thì…”
“Khoan đã.”
Anh đột nhiên ngừng lại, nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Chu Vãn, em , đừng em luôn nghĩ chỉ muốn mấy chuyện không đứng đắn với em mà không thích em thật lòng nhé?”
Tôi lập tức thấy da đầu tê rần.
Trời ạ, đôi khi trai quá thông minh cũng không phải điều tốt.
Vì chỉ qua vài câu vu vơ, ta có thể nhanh chóng suy luận ra nguyên nhân, kết quả.
Rồi nghiêm túc và đáng sợ đến mức muốn giáo huấn .
Ánh mắt lạnh lùng đó tôi có cảm giác trong vòng ba cây số không còn gì mọc nổi.
Tôi lắp bắp, không biết phải giải thích thế nào, chỉ còn cách vội vàng nũng xin lỗi.
“Lỗi của em, em sai rồi, hiểu lầm thôi.”
“Hừ.”
Giang Trạch vì trên xe đông người nên không trách thêm.
Anh nghiêm túc :
“Không quan trọng lý do gì, là lỗi của khiến em lo lo mất.
“Về sau sẽ cho em đủ cảm giác an toàn.”
Tim tôi lập tức cảm thấy ấm áp, căng tràn hạnh phúc.
Mọi nỗi buồn, bất an đều tan biến, chỉ còn lại những bong bóng hạnh phúc đầy ắp, nổ lách tách trong lòng.
13
Có lẽ sợ tôi thiếu cảm giác an toàn, sau khi đến khu cắm trại, Giang Trạch cứ dính lấy tôi.
Người quen, người không quen cũng đều hiểu rằng chúng tôi đã lành.
Ai nấy đều trêu chọc.
Chỉ có Thanh Thanh là lén lút lườm tôi mấy lần.
Ánh mắt vừa oán hận, vừa tính toán, sợ người khác không nhận ra ta đang nghĩ gì.
Tôi chẳng thèm để ý, vì tôi còn đang nghĩ một vấn đề quan trọng hơn.
Tối nay ngủ thế nào đây?
Chúng tôi đã lành, lại mở lòng với nhau rồi.
Nếu tối nay tôi không ngủ cùng lều với , chắc chắn sẽ lo lắng cho tôi.
Nhưng nếu ngủ chung, tôi sợ sáng mai dậy không nổi vì đau lưng.
Lý trí và cảm đấu đá nhau trong đầu tôi cả buổi, cuối cùng tôi quyết định ngủ cùng lều với .
Sao nào?
Tôi thừa nhận, tôi đúng là mê trai.
Bạn trai tôi là một chàng siêu đẹp trai, cơ bụng tám múi, cơ hông tuyệt đỉnh.
Anh còn bảo thích tôi, không muốn chia tay. Làm sao mà cưỡng lại ?
Tôi không cưỡng lại nổi.
Vậy nên đây là phản ứng hoàn toàn tự nhiên thôi.
Thêm nữa, còn sau này muốn cưới tôi, thì việc này tôi còn lý do gì để từ chối chứ?
Tóm lại, tôi chính là một người si mê Giang Trạch không lối thoát!
Sau khi tự thuyết phục mình thành công, tôi ôm chăn của câu lạc bộ phát, quay đầu đi giúp Giang Trạch dựng lều.
Nhưng bất ngờ phát hiện Thanh Thanh không biết từ lúc nào đã lẻn đến bên cạnh .
Cô ta đang nũng đầy vẻ đáng .
Tôi đứng khựng lại, chọn không bước tới xem trò vui.
“Anh ơi, em không biết dựng lều, giúp em không?”
Giang Trạch thậm chí không ta, giọng mang theo chút chế nhạo.
“Em biết đọc không?”
“Biết ạ.”
“Biết thì không đọc hướng dẫn à?”
Nụ của Thanh Thanh khựng lại, rồi ta lại bộ đáng thương.
“Em đọc hiểu các bước, em không đủ sức để dựng lều.
“Haizz, chắc tại em nặng quá, 90 cân mà vẫn không đủ sức dựng nổi.”
Lần này, Giang Trạch ngẩng lên ta, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới.
Rồi buông một câu:
“Đúng là nên giảm cân, cố gắng xuống còn cả người cả hộp là 5 cân nhé.”
14
Giang Trạch lúc này như vừa phong ấn độc miệng, không chút chần chừ mà “đánh” người khác, chẳng để lại chút mặt mũi nào.
Mặt Thanh Thanh thoắt cái méo xệch.
“Anh ơi, chuyện vui tính thật đấy.”
“Muốn nghe chuyện vui hơn nữa không?”
“Có ạ!”
“À, cút đi.”
Giang Trạch với giọng lạnh nhạt.
“Trước đây em là của cùng phòng , nên nể mặt mà bỏ qua.
“Sau này thì đừng mong nể nữa.”
Thanh Thanh gượng hai tiếng, sau đó lại lí nhí mấy câu nũng rồi vội vàng tìm cớ rời đi.
Nhưng trước khi đi, ta liếc thấy tôi, không quên ném cho tôi một cái lườm cay độc.
Tôi không do dự, trả lại ta một ngón giữa.
Chị đây đâu có nhường nhịn ai?
Nhìn bóng lưng ta bước vào khu rừng nhỏ gần đó, tôi khẩy một tiếng, lặng lẽ đi theo.
Dù Thanh Thanh chẳng phải loại quan trọng gì, cứ vo ve trước mặt Giang Trạch như ruồi thế này thì không .
Phải xử lý thôi.
Dám chuyện với tôi thì coi như tự tìm đường cụt.
Khi tôi đi dạo về, Giang Trạch đã dựng xong lều.
Tôi thoải mái ném túi đồ vào bên trong lều.
Anh tôi một cái, yết hầu khẽ chuyển , ánh mắt tối lại.
“Đột nhiên thấy nên dựng lều ở chỗ nào ít người hơn.”
“…”
Mặt tôi nóng bừng.
Trời đất, cái đồ đàn ông không biết xấu hổ.
Nhưng tôi thích.
Một lúc sau, cả câu lạc bộ tụ lại để ăn tối.
Giang Trạch hầu như không ăn, ánh mắt cứ dán chặt vào tôi.
Trực giác bảo tôi, đang rất muốn hôn tôi ngay bây giờ.
Nhưng vì xung quanh có quá nhiều người, chỉ biết nắm tay tôi, nghịch nghịch đầy mờ ám và sốt ruột.
Thế nên tôi mới hay nghĩ chỉ muốn giỡn thôi, ai ở hoàn cảnh này mà không nghĩ chứ?
Ăn xong, chủ tịch ép mọi người ngồi lại chơi trò chơi để “nâng cao tinh thần tập thể.”
Trò chơi lần này là “Thật lòng hay Thách,” ai thua phải uống rượu.
Ban đầu tôi không định tham gia, bất chợt nghĩ ra gì đó thú vị nên hứng khởi nhập cuộc.
Giang Trạch tất nhiên đi theo tôi.
Vừa ngồi xuống, Thanh Thanh đã ngay lập tức dán mắt vào .
Nhưng Giang Trạch chỉ ôm lấy tôi, thì thầm mấy câu với tôi.
Rất nhanh, trò chơi bắt đầu.
Vì đông người, mọi người dùng cách “chuyền hoa theo nhịp trống” để chọn người thua.
Không ngờ, người thua đầu tiên lại là Giang Trạch.
15
“Thật lòng đi.”
Thanh Thanh lập tức chen vào:
“Anh ơi, ba khuyết điểm của đi.
“Phải là khuyết điểm thật sự nhé.”
Câu hỏi của ta mang đầy ác ý, không thèm che giấu chút nào.
Giang Trạch chẳng nghĩ nhiều, trả lời ngay:
“Cắn , đá khi ngủ, cướp chăn của .
“Đủ rồi, ba cái.”
Khi , vẻ mặt dịu dàng mà thoải mái, không giống như đang kể khuyết điểm.
Ngược lại, trông như đang công khai khoe với cả thế giới rằng:
Tụi tôi nhau lắm. Tụi tôi ngủ chung. Tụi tôi rất ổn.
Làm một người mặt dày như tôi cũng thấy hơi xấu hổ.
Tôi vừa kề sát vào Giang Trạch đã khiến không nhịn , hôn tôi một cái trước mặt mọi người.
Ngay lập tức, các thành viên khác liền nhao nhao lên, trêu chọc ầm ĩ như về thời nguyên thủy.
Chỉ có Thanh Thanh mà như không .
Chắc ta vẫn đang nghĩ cách chia rẽ đây.
Nhưng không ngờ ở vòng tiếp theo, người thua lại là Thanh Thanh.
Cô ta duyên :
“Em chọn thật lòng.”
Tôi nhạt, hỏi ngay:
“Em à, lúc nãy em với cậu nam sinh kia gì trong rừng thế?”
Vừa dứt câu, sắc mặt mấy người xung quanh lập tức thay đổi.
Thanh Thanh cứng đờ, vội vàng trả lời:
“Không gì cả ạ, em chỉ giúp Trương Bằng nhặt ít củi thôi. Tối nay mọi người còn tổ chức đốt lửa trại mà.”
“Thật không? Nhưng chị lại thấy hai người đang hôn nhau đấy.”
“Chị đừng có bậy!”
Thanh Thanh lập tức phủ nhận, quay đầu chủ tịch câu lạc bộ, người đã hơi sầm mặt lại.
“Chủ tịch, chị yên tâm, em chỉ đi nhặt củi với Trương Bằng thôi.
“Chị Chu Vãn đang bịa chuyện vì em quen Giang Trạch.”
Trương Bằng cũng vội vàng lắc đầu.
“Em , tin đi, với em này không có gì hết!”
Chủ tịch không ngốc.
Dù bình thường chị ấy hay tỏ vẻ trung lập, vẫn là người thông minh.
Chị ấy tôi hỏi:
“Chu Vãn, em có bằng chứng không?”
“Trùng hợp là lúc đó em đang chụp ảnh selfie, nên đã vô chụp lại .
“Để em gửi vào nhóm chat câu lạc bộ, mọi người tự xem nhé.”
Trò chơi kết thúc tại đây.
Một cuộc chiến đầy kịch tính chính thức bùng nổ.
Khi Giang Trạch kéo tôi về lều ngủ, phía sau đã vang lên tiếng cãi nhau, mắng chửi và cả van xin.
Hừ.
Chắc giờ Thanh Thanh đang bị túm tóc “giáo huấn” rồi.
Tôi biết ta chẳng phải kiểu quan trọng gì, từ lúc lên xe đã để ý ta không ngừng thả thính hết người này đến người kia.
Các thì rõ như ban ngày, còn đám con trai lại bị cái vẻ dễ thương đó che mắt.
Cô ta cứ thế mà tiếp cận Giang Trạch trước mặt tôi?
Tôi và Giang Trạch tuyệt đối không để yên.
16
Sáng hôm sau, khi tôi lết ra khỏi lều trong trạng thái lưng đau nhức, một thành viên với tôi rằng chủ tịch đã đuổi cả Thanh Thanh lẫn trai ta ra khỏi câu lạc bộ ngay trong đêm.
Còn điểm thành tích của họ, học kỳ này khỏi nghĩ.
Nghe , tôi chỉ ừ một tiếng rồi cũng không quan tâm thêm.
Cùng lúc đó, Đại Tráng nghe tin, ngây người.
Ngay sau đó, ta giận dữ xóa Thanh Thanh khỏi danh bạ.
Rồi kéo tôi và Giang Trạch đi uống rượu giải sầu.
“Tôi đúng là nhầm người rồi!
“Tưởng ta là kiểu ngây thơ thanh khiết, ai ngờ lại là loại trà xanh đen tâm!
“Tôi khinh! Cô ta còn suýt hai người chia tay nữa!
“Hôm nay tôi mời! Xem như xin lỗi hai người!”
Đại Tráng hối lỗi, uống rượu như nước, vừa uống vừa cảm thán về đời người.
“Haizz, mấy người không hiểu đâu, sét đánh đẹp lắm.
“À mà không đúng, Giang Trạch thì chắc hiểu.”
Tôi tò mò hỏi:
“Sao ấy lại hiểu?”
Đại Tráng , giải thích:
“Vì Giang Trạch với cậu là sét đánh mà.”
Tôi ngơ ngác chớp mắt.
Đại Tráng bật lớn.
“Trời ạ, Giang Trạch, cậu chưa bao giờ kể với Chu Vãn chuyện này à?!”
Rồi ta đập bàn, phấn khích kể lại.
“Hồi năm nhất, Chu Vãn, khi cậu đứng trên sân khấu đại diện sinh viên, cậu biết đã thu hút bao nhiêu chàng trai không?
“Kể cả Giang Trạch của tôi cũng không ngoại lệ.
“Thế là cậu ta giả vờ cờ gặp cậu, rồi âm thầm tiếp cận, thả thính, đúng kiểu hồ ly gian xảo.
“Không ngờ cậu lại là người tấn công trước, khiến cậu ta vui đến mức tối đó rửa hết tất cả đôi tất trong ký túc.”
Nói rồi, ta thở dài:
“Đến giờ tôi vẫn thấy đống tất đó còn vương mùi ‘chua ngọt’ của mối này.”
Giang Trạch lạnh lùng đáp:
“Đấy là mùi hôi chân của cậu, uống rượu đi.”
“Ờ, biết rồi.”
Đại Tráng ngoan ngoãn uống tiếp, vẫn buồn bã nhớ đến “đóa sen trắng đen lòng” vừa rời đi.
Tôi Giang Trạch, vẫn không thể tin .
Tôi cứ nghĩ mình là người chủ theo đuổi , sau đó mới nảy sinh cảm.
Không ngờ lại là người ngay từ cái đầu tiên, còn âm mưu từ lâu.
“Tại sao không cho em biết?”
“Anh đã là thích em, em không tin, còn nghĩ là gã tồi.”
Tôi , ôm lấy , nước mắt rơm rớm.
“Tin rồi! Tin rồi!”
Giang Trạch hôn lên má tôi, :
“Ngốc thật.”
“Hu hu, thì ra thích em nhiều như .”
“Thích gì, là em.”
Giữa không khí náo nhiệt của quán nướng, giọng nhẹ nhàng mà kiên định.
Đại Tráng không nhịn , gõ bát:
“Ê, vẫn có người sống ở đây đấy nhé, hai người ý chút đi.
“Ơ? Gì cơ? Sao lại vội vã bỏ đi thế?
“Khoan đã, Giang Trạch, tối nay tôi không cần giữ cửa cho cậu nữa đúng không?!”
(Kết thúc)
Bạn thấy sao?