Vì vụ bê bối đạo văn, tôi bị cả mạng xã hội tẩy chay.
Cuối cùng, tôi công khai tuyên bố ngừng viết.
Bạn trai tôi, người vẫn còn đang giận dữ chỉ trích tôi, sững người.
“Em định gì? Không phải em còn rất nhiều khoản nợ phải trả sao?”
Bạch nguyệt quang của ta – “nạn nhân” trong vụ đạo văn – cũng hoảng loạn.
“Vi Vi, em không cần phải tự trừng bản thân như . Chị sẵn sàng cho em một cơ hội để lại từ đầu.”
Dưới khán đài, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục, tôi vẫn giữ vẻ mặt không chút dao .
Kiếp trước, hai người họ vừa sỉ nhục tôi, vừa phối hợp với nhau để ăn cắp tác phẩm của tôi.
Cuối cùng, những gì tôi dày công viết ra lại góp phần tạo nên danh tiếng “thiên tài văn học” của Tần Nhược Nhược.
Lần này, tôi trực tiếp hủy bỏ bút danh đã dùng suốt sáu năm.
Những ngày tháng chen chúc trong căn phòng trọ chật hẹp, tôi đã quá đủ rồi.
Đã đến lúc trở về kế thừa tài sản gia đình.
Còn về Tần Nhược Nhược, tôi muốn xem ta hoàn thành nốt nửa bộ truyện còn lại bằng cách nào.
1
“Xin hỏi Mạnh, luôn miệng sẽ đưa ra bằng chứng chứng minh mình không đạo văn.
“Vậy bằng chứng đâu?”
“Là một độc giả từng theo dõi , tôi thực sự không muốn tin rằng sẽ ra chuyện này.
“Những tác phẩm trước đây thực sự là do chính tay viết sao?”
Đối diện với vô số micro chĩa về phía mình, tôi sững người trong giây lát.
Ngay sau đó, tim tôi đập mạnh.
Tôi trùng sinh rồi.
Trở về đúng ngày tổ chức buổi họp báo để chứng minh bản thân trong sạch.
Kiếp trước, bạch nguyệt quang của trai đã đạo nhái tiểu thuyết tôi viết dựa trên câu chuyện thầm mến của chính mình.
Ngày sách ra mắt, nó lập tức leo lên bảng vàng của trang web, tạo nên huyền thoại về truyện thanh xuân vườn trường bán chạy nhất.
Sau khi các tài khoản marketing lớn chia sẻ, vô số cư dân mạng đồng loạt kêu gào vì cảm .
Tôi vốn định công khai bản thảo sáng tác để bằng chứng.
Nhưng không ngờ, ngay trong ngày họp báo, toàn bộ tài liệu đã bị xóa sạch, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Tôi đã trải qua một đợt bạo lực mạng chưa từng có.
Mỗi ngày, tôi đều nhận vòng hoa tang lễ, ảnh đen trắng và những bưu kiện kinh dị gửi từ khắp nơi.
Tôi cắn răng tiếp tục viết, cuối cùng lại bị một fan cuồng quá khích tìm đến tận cửa và đâm chết.
Hiện tại tôi chỉ mới do dự một chút, mà trai ba năm của tôi, Tiết Thần, đã không nhịn mà lập tức lên tiếng công kích.
“Mạnh Vi Vi, nếu em Nhược Nhược vu khống em, thì hãy đưa ra bằng chứng đi!
“Đừng có ăn không có rồi đổ oan cho người khác!”
Anh ta tức giận trừng mắt tôi, trong đáy mắt lại thoáng qua vẻ đắc ý.
Đúng , sao ta không biết trong thư mục của tôi có những gì chứ?
Anh ta muốn tôi thân bại danh liệt, để Tần Nhược Nhược trở thành nhà văn mới nổi săn đón nhất.
Tôi cụp mắt xuống, cầm lấy máy tính rồi bước đến bục chiếu.
Mở máy.
Kết nối màn hình lớn.
Giây tiếp theo, giữa ánh sững sờ của tất cả mọi người, tôi hủy bỏ bút danh đã sử dụng suốt sáu năm.
Tiết Thần và Tần Nhược Nhược lập tức đứng bật dậy.
Tôi lạnh giọng tuyên bố:
“Kính thưa quý vị, hôm nay tôi bị oan ức, tất cả bằng chứng đã bị người có ý đồ xấu xóa sạch, khiến tôi không thể tự minh oan.
“Bút danh này, từ hôm nay sẽ bị xóa bỏ.
“Tôi chính thức ngừng viết, và sẽ không bao giờ dính dáng đến giới tiểu thuyết mạng nữa!”
2
Nói xong, tôi cầm máy tính định rời đi.
Tiết Thần lao đến chặn trước mặt tôi.
“Em định gì? Không phải em còn rất nhiều khoản nợ phải trả sao?
“Em không viết là không viết nữa à? Không phải ngày nào em cũng bảo rằng viết lách là ước mơ lớn nhất của em sao?”
Tần Nhược Nhược cũng hoảng loạn.
Cô ta tiến lại gần, trong mắt tràn đầy nước mắt.
“Vi Vi, em không cần phải tự trừng mình như .
“Chị sẵn sàng cho em một cơ hội để lại từ đầu.”
Tôi lạnh, hai người họ diễn kịch.
Giây tiếp theo, Tần Nhược Nhược bất ngờ cắn chặt môi.
Cô ta đột ngột quỳ xuống trước mặt tôi!
“Vi Vi, chị xin em, đừng vì chuyện nhỏ này mà rời khỏi giới sáng tác.
“Độc giả của em chắc chắn sẽ không tha cho chị mất!
“Chị có thể xóa hết mọi thông tin, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Nếu em rời đi, tội của chị càng lớn hơn… chị cũng không viết nữa…”
Tiếng “tách tách” của máy ảnh lập tức vang lên, tất cả ống kính đều chĩa vào ta.
Biên tập viên vàng từng thuộc về tôi không nhịn mà bước lên, định kéo ta đứng dậy.
“Nhược Nhược, em gì ?
“Sao lại quỳ xuống trước một kẻ đạo văn chứ?
“Cô ta tự tự chịu thôi! Em vừa ký hợp đồng tác giả cấp cao với công ty.
“Đừng quên là em còn rất nhiều công việc phải hoàn thành đấy.”
Tôi chẳng buồn đôi co với đám người này nữa.
Dứt khoát rời khỏi hiện trường.
Để tránh bị đám phóng viên bao vây, tôi cố ý đi đường vòng, bắt taxi từ cửa sau về phòng trọ.
Trên đường về, thông báo từ Weibo của tôi liên tục bật lên.
Tôi mở ra xem, phát hiện bốn trong mười vị trí đầu của hot search đều liên quan đến tôi.
Mạnh Vi Vi đạo văn
Mạnh Vi Vi – Tần Nhược Nhược
Tần Nhược Nhược bị ép quỳ
Tần Nhược Nhược – tác giả bóng ma
Những tài khoản marketing vô lương tâm phủ nhận toàn bộ tác phẩm trước đây của tôi.
Chúng bóp méo sự thật, rằng tôi ăn cắp ý tưởng của Tần Nhược Nhược, thậm chí còn ép ta “tác giả bóng ma” cho tôi.
Dưới phần bình luận của tôi toàn là những lời mắng chửi.
【Trời ạ, thật kinh tởm, mà tôi lại từng hâm mộ một con chó đạo văn!】
【Tôi xem livestream họp báo rồi, Mạnh Vi Vi bị vặn hỏi đến câm nín, cuối cùng còn ép Tần Nhược Nhược quỳ xuống!】
【Coi như biết điều mà tuyên bố ngừng viết, nếu không tôi nhất định bóc trần đến chết!】
【Đến cả trai cũng đứng ra tố cáo , Mạnh Vi Vi, rốt cuộc đã những chuyện gì ?】
【Tôi thấy ta hốt đủ tiền rồi nên định chạy trốn đây mà! Ủng hộ Tần Nhược Nhược kiện đến cùng, để ta chịu tội trước pháp luật!】
Phần bình luận riêng của tôi còn toàn những lời lẽ tục tĩu, dơ bẩn.
Ngược lại, số lượng người theo dõi Weibo của Tần Nhược Nhược lại tăng vọt.
Dưới bài đăng của ta, toàn là những bình luận ấm áp cổ vũ.
Tôi để lại một dòng bình luận.
【Vậy chúc có thể tiếp tục cập nhật mỗi ngày, hoàn thành nốt phần còn lại của truyện đừng để độc giả thất vọng.】
Tôi biết rõ, số chương tôi lưu lại không còn nhiều.
Tần Nhược Nhược quá nóng vội, lo lắng tôi chưa viết xong đã đăng tải trước, nên ta quyết định ra tay trước.
Nhưng những tiế ẩn giấu tôi đã cài cắm trước đó, ta sẽ không thể xử lý nổi.
Lật tẩy ta, chỉ là vấn đề thời gian.
3
Tôi trở về phòng trọ.
Căn hộ chín mươi mét vuông, không quá lớn cũng không quá nhỏ, tôi bài trí ấm áp và thoải mái.
Trên bức tường cũ kỹ là những bức ảnh dán thành hình trái tim.
Toàn bộ đều là ảnh chụp chung của tôi và Tiết Thần.
Chỉ là, mỗi tấm ảnh đều do tôi lén chụp rồi nhờ người in ra, bởi vì ta chưa từng chịu chụp hình chung với tôi.
Anh ta cũng không bao giờ đăng ảnh tôi lên mạng xã hội, đến cả ngày kỷ niệm cũng sẽ cố ý biến mất mà không báo trước.
Mấy năm nay, tiền nhà, tiền điện nước đều do tôi trả.
Tiền ăn uống, mua sắm, đi chơi cũng phần lớn là tôi bỏ ra.
Tôi lập tức chịu áp lực bồi thường hợp đồng mà đề nghị trả phòng với chủ nhà.
Những thứ có thể vứt thì vứt, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Khi tôi còn đang bận rộn dọn dẹp, cửa nhà vang lên tiếng gõ.
Tôi mở cửa, phát hiện ra đó là Tiết Thần và Tần Nhược Nhược.
“Vi Vi, em định chuyển nhà sao?”
Vừa bước vào, Tần Nhược Nhược đã giả vờ thân thiện nắm lấy tay tôi.
Tôi lạnh mặt rút tay ra khỏi tay ta.
Tiết Thần thì khoanh tay đứng đó, tôi bằng ánh mắt khinh miệt không chút che giấu.
“Chuyển nhà? Theo tôi biết, ba mất vì bệnh từ lâu rồi.
“Mấy năm nay, số tiền vất vả kiếm đều dùng để trả viện phí trước đây của ông ấy.
“Căn hộ này mỗi tháng hai nghìn tệ mà đã đau lòng không chịu nổi, nếu chuyển nhà, có lẽ chỉ có thể dọn đến một căn phòng trọ rách nát thôi.”
Tôi ta chằm chằm, vẻ mặt không chút cảm .
“Anh muốn gì?”
Tiết Thần tôi đầy ghét bỏ, lạnh lùng :
“Xin lỗi Nhược Nhược.
“Công khai thừa nhận đã đạo văn.”
Bạn thấy sao?