“Cởi một món đồ, cho anh một vạn.” Chu Nghiên Tây, cái tên ngạo mạn đó, cởi phăng chiếc áo phông chỉ bằng một tay. Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của hắn, tôi hả hê vô cùng. Nhưng con bạn thân lại dặn dò tôi cẩn thận Chu Nghiên Tây. Nó bảo, sau này hắn Đông Sơn tái khởi, tôi chỉ có nước ăn cám. Lúc đó, tôi vừa vứt đôi cao gót sang một bên, dùng mũi chân chà đạp lên cơ bụng sáu múi của hắn. Ra sức giày vò, sỉ nhục hắn. Nghe xong, tôi vờ vịt hỏi: “Tôi đối xử với anh thế này, anh có hận tôi không?” Hắn cúi gằm mặt, khẽ rên một tiếng. Rồi nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân tôi, giọng khàn đặc: “Xuống tí nữa đi.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?