Quay lại chương 1 :
9
Ngày 14 tháng 7 năm 2005, trời nắng…
“Xuyết Xuyết mặc đáng quá, muốn nie.”
Tôi dòng chữ ghi bằng pinyin (phiên âm), không nhịn bật thành tiếng.
Thời gian ghi là lúc tụi tôi còn học lớp một.
Ngày 25 tháng 9 năm 2005, trời nắng
“Xuyết Xuyết wei ăn táo. Anh không thích ăn, vì là Xuyết Xuyết wei, nên vẫn ăn.”
Ngày 1 tháng 1 năm 2006, tuyết rơi
“Chúc mừng năm mới, Xuyết Xuyết.”
Tôi cứ thế lật từng trang từng trang, Toàn là: Xuyết Xuyết thế này, Xuyết Xuyết thế nọ.
Ngày 18 tháng 4 năm 2006, trời âm u
“Cô giáo chuyển chỗ với Xuyết Xuyết. Anh không vui. Anh nghe thằng mập lớp bên là nếu thích con thì phải kéo tóc để sự ý.”
“Anh kéo rồi, Xuyết Xuyết không vui. Phải sao đây?”
Ngày 23 tháng 5 năm 2006, âm u
“Xuyết Xuyết vẫn không thèm chuyện với . Anh buồn quá. Tất cả là lỗi của . Anh không nên nghe lời thằng mập.”
Lúc này tôi bỗng nhớ ra, đó chính là lần đầu tiên tôi bắt đầu ghét Chu Hằng hồi lớp một.
Ngày 20 tháng 5 năm 2010, trời nắng
“Hôm nay là sinh nhật với Xuyết Xuyết. Anh chuẩn bị một món quà cho Xuyết Xuyết—là con bướm khổng lồ nhờ cậu gửi từ nước ngoài về. Rất đẹp, chắc chắn Xuyết Xuyết sẽ thích.”
“Nhưng sao con bướm lại thành con sâu róm? Xuyết Xuyết sợ đến khóc. Chắc chắn là do Tiểu Nguyên đổi. Hôm nay chỉ có nó đến nhà mình.”
“Anh đi tìm Tiểu Nguyên, nó thừa nhận. Anh đánh nó một trận. Nhưng cũng bị thương ở mặt. Về nhà ba mẹ hỏi, không dám . Mất mặt quá.”
Tiểu Nguyên là hàng xóm cũ, hồi nhỏ hay sự với tụi tôi, sau này chuyển nhà đi.
Không ngờ còn có chuyện như ở giữa.
Ngày 6 tháng 9 năm 2010, trời nhiều mây
“Xuyết Xuyết vẫn không chuyện với . Cô ấy thực sự ghét rồi. Tất cả là lỗi của Tiểu Nguyên!”
Từ đoạn này nét chữ bắt đầu trưởng thành hơn.
Ngày 20 tháng 6 năm 2013, trời nắng
“Tần Hạo con thích người giỏi hơn mình. Điểm của cao hơn Xuyết Xuyết, phải khoe cho ấy xem.”
“Anh rất vui vì cuối cùng cũng có thứ hơn ấy. Từ nay mỗi lần có kết quả, đều sẽ cho Xuyết Xuyết xem.”
Trời ạ.
Ai mà ngờ lại vui mừng vì cái này chứ. Người bình thường mà gặp đứa cứ cầm bảng điểm cao hơn lượn lờ trước mặt, tươi như hoa—chẳng phải đều tưởng nó đang cố khoe sao?
Tôi không nhịn đưa tay day trán, đúng là khó mà đánh giá.
Ngày 12 tháng 10 năm 2014, trời nắng
“Không còn học chung lớp với Xuyết Xuyết nữa, nhớ ấy quá.”
“Tần Hạo chạy sang có người gửi thư cho ấy. Anh muốn đi tìm ấy, còn đang có tiết.”
“Tanh học, Xuyết Xuyết trực nhật, trong lớp không ai. Anh tức quá, xông vào lấy thư ra xé nát. Chưa đủ tuổi đương!”
“Xuyết Xuyết giận bỏ đi, lớp chưa quét xong. Anh quét giùm ấy, không thì ngày mai bị giáo mắng.”
Bảo sao tôi nhớ rõ hôm đó chưa dọn xong đã về, sáng hôm sau đến thấy lớp sạch bong.
Hóa ra là Chu Hằng dọn.
Ngày 13 tháng 10 năm 2014, trời nắng
“Xuyết Xuyết giận vì xé thư . Thôi thì đền cho ấy một lá .
Anh để vào hộc bàn ấy, chắc ấy thấy rồi. Nhưng không ghi tên. Chưa đủ tuổi đương mà. Chờ đến khi đủ tuổi, nhất định sẽ ký tên.”
Thì ra cái tên nhát gan năm đó… chính là Chu Hằng.
Ngày 4 tháng 7 năm 2015, trời âm u
“Anh hỏi Xuyết Xuyết đăng ký trường nào, cũng đăng ký theo. Anh muốn học chung với ấy.”
Ngày 25 tháng 7 năm 2015, trời nắng
“Nhận giấy báo nhập học rồi. Muốn cùng Xuyết Xuyết mở ra xem.”
“Tối nay sẽ đi ăn cùng ấy, nhân tiện… tỏ .”
“Giận quá. Cô ấy lừa .”
Nói đến chuyện tôi khai báo trường học và ngành sai.
Ngày 28 tháng 8 năm 2015, mưa nhẹ
“Cô ấy vẫn chưa đến dỗ . Giận thật sự. Ba mẹ quyết định ra nước ngoài rồi. Nếu ấy còn không tới… Anh sẽ đi luôn. Để ấy không tìm thấy nữa.”
Ngày 2 tháng 9 năm 2015, trời âm u…
“Cô ấy không đến.”
Đó là ngày lên máy bay ra nước ngoài.
Ngày 2 tháng 10 năm 2015, trời nắng
“Nhớ ấy, nhớ đến phát điên.”
Ngày 4 tháng 10 năm 2015, trời nắng
“Đến trường của ấy rồi, hình như không có bên cạnh, ấy vẫn sống rất vui vẻ.”
Tôi tiếp tục lật từng trang. Những trang sau toàn là nhật ký lặng lẽ quay về thăm tôi trong suốt 6 năm qua.
Tôi không thể đếm nổi, rốt cuộc đã quay lại bao nhiêu lần. Nhưng mỗi lần… chưa từng một lần xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi khép cuốn nhật ký lại, Chu Hằng đang ngủ say trên giường. Nói không là dối.
Cửa phòng mở ra, dì Chu mang canh giải rượu lên. Dì đỡ dậy, còn tôi thì múc từng thìa canh, nhẹ nhàng đút cho .
Sau khi đút xong, tôi và dì cùng rời khỏi phòng.
Trong phòng tối om, yên tĩnh. Giữa bóng tối, Chu Hằng mở mắt. Đôi mắt tỉnh táo đến lạ, chẳng có vẻ gì là người say cả.
Cuốn nhật ký đó là cố để ở đó.
Anh biết tôi vẫn còn hiểu lầm , Nhưng có những điều… tận mắt thấy, còn có sức thuyết phục hơn lời .
10
Tôi trở về nhà, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ. Đứng trước gương, gương mặt mình đang đỏ bừng lên… tôi vẫn thấy khó tin rằng Chu Hằng lại thích mình.
Nhưng mà… người ta thích, hình như cũng không tệ.
Sáng hôm sau, tôi đến công ty.
Không ngờ lại chạm mặt Chu Hằng ngay trong thang máy. Tôi lúng túng, chẳng biết nên gì.
Chu Hằng là người vỡ im lặng trước:
“Anh nhớ rất rõ chuyện hôm qua.”
Anh khổ: “Thích em là chuyện của , em không cần phải thấy áp lực. Nếu em bảo từ bỏ… xin lỗi, không .”
Chu Hằng tôi, ánh mắt vô cùng kiên định:
“Anh đã thích em nhiều năm như thế, đâu dễ buông tay. Nên từ hôm nay trở đi… sẽ chính thức theo đuổi em.”
Tôi không nhớ rõ mình về đến chỗ ngồi thế nào nữa. Chỉ thấy đầu óc lâng lâng, cứ như đang bay trên mây.
Chúng tôi… từ đôi oan gia đối đầu mấy chục năm, bỗng chốc lại thành một người đang theo đuổi người kia?
Từ sau khi đọc xong cuốn nhật ký ấy, tôi thấy rào cản giữa mình và Chu Hằng dường như tan đi rất nhiều.
Sau đó, mỗi ngày bàn việc của tôi lại có một bông hồng đỏ.
Không tốn diện tích, cũng đủ để ai thấy cũng không thể ngơ.
Đám đồng nghiệp trong văn phòng thì rộn ràng hỏi han tôi: “Ai tặng đấy? Người hả?”
Tôi về phía phòng Tổng Giám đốc, bắt gặp ánh mắt của Chu Hằng—lập tức… đỏ tai.
Chu Hằng thường dẫn tôi đi ăn đủ món ngon. Cuối tuần thì đưa tôi đến nhiều nơi chơi, tối còn rủ đi xem phim rồi lại đưa về tận nhà.
Cực kỳ đúng mực, không vượt quá giới hạn.
Và… tôi bắt đầu cảm thấy mình dần không thể chống lại sự dịu dàng ấy. Ở bên Chu Hằng hình như cũng… không tệ lắm.
“Úi chà, hôm nay Xuyết Xuyết của chúng ta mặc váy cơ đấy, lại còn đi giày cao gót nữa!
Không phải em là không quen sao? Có chuyện gì không đó~?”
Vừa bước vào văn phòng, tôi liền bị Lâm Duệ soi kỹ từ đầu đến chân.
Tôi ngượng đến đỏ mặt: “Chỉ là… muốn đổi gió thử phong cách khác thôi.”
Lâm Duệ kéo tay tôi lôi vào nhà vệ sinh: “Giờ còn sớm, rảnh thì để chị trang điểm cho em tí, không phí bộ đồ hôm nay.”
Đồ nghề trong túi Lâm Duệ đúng là đầy đủ chẳng thiếu món nào.
Cô ấy tô vẽ lên mặt tôi một hồi. Xong rồi, tôi vào gương, suýt không nhận ra mình là ai.
Lớp trang điểm hòa quyện với gương mặt vốn đã sắc nét, khiến tôi càng thêm quyến rũ và cuốn hút.
“Ui trời, chị sắp bị em cho rung luôn rồi đó! Chút nữa ra ngoài chắc sẽ khiến khối người ngất vì mê cho xem.”
Tôi đi cùng Lâm Duệ ra khỏi nhà vệ sinh… thì vô chạm mặt Chu Hằng.
Anh không gì, nét mặt dường như sầm lại một chút. Giây tiếp theo— nắm tay tôi kéo đi luôn.
Cả văn phòng như nổ tung.
Chu Hằng kéo tôi vào cầu thang thoát hiểm—nơi không có ai.
Anh đẩy tôi dựa vào tường, ánh mắt không còn bình tĩnh như thường ngày, hơi thở gấp gáp, nóng rực.
Tôi cảm thấy không ổn.
Quả nhiên… Giây sau, môi ập xuống môi tôi, nóng bỏng và mãnh liệt.
“Ưm…” Tôi trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.
Anh mút lấy môi tôi như muốn khắc sâu cảm giác này, lưỡi cạy răng tôi ra, cuốn lấy tôi, dẫn dắt tôi vào vũ điệu nóng bỏng ấy.
Đôi mắt tôi long lanh như có nước, khóe mắt ửng đỏ, Chu Hằng đưa tay che mắt tôi lại.
Rất lâu sau, mới chịu buông ra. Gục mặt vào hõm cổ tôi, hơi thở nóng rực phả vào tai, tai tôi đỏ bừng.
“Xin lỗi… không nhịn .” Giọng khàn đặc.
Mặt tôi đỏ bừng.
Thỏi son tôi tô sáng nay đã bị Chu Hằng “ăn sạch”, môi tôi toàn dấu tích bị hôn đến mức thảm thương.
Chu Hằng bình ổn hơi thở rồi ngẩng đầu từ hõm cổ tôi lên.
Tôi đưa tay kéo cà vạt của , kéo một cái khiến nghiêng người tới gần, hai đầu mũi gần như chạm vào nhau.
Tôi vào đôi mắt đen sâu hun hút của , càng càng như bị hút vào.
“Chỉ có trai của em mới hôn em!”
Chu Hằng mỉm , chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào tôi, ánh mắt đầy dịu dàng, không giấu nổi:
“Vậy… mong em giúp đỡ nhiều nhé, !”
Tôi nhẹ nhàng chạm môi :
“Mong cũng giúp đỡ nhiều nhé, trai!”
Bạn thấy sao?