07
Ba giờ sáng, tôi chợt bật dậy từ trên giường.
Tôi nhớ ra rồi!
Đó là năm lớp 12 — năm cuối cấp.
Thành tích của Trình Kiến Xuyên đột nhiên tụt dốc không phanh trong học kỳ một.
Đừng là hạng nhì, ngay cả top 10 của khối cũng không lọt nổi.
Còn tôi, vì không còn đối thủ cạnh tranh, bắt đầu lười biếng, chểnh mảng.
Nhận ra hình không ổn, tôi quyết định tìm giáo viên chủ nhiệm, bóng gió hỏi xem rốt cuộc Trình Kiến Xuyên đã gặp chuyện gì.
Người sáng suốt đều ra — trạng thái của hắn hoàn toàn bất thường.
Cô chủ nhiệm vốn rất tin tưởng và quý mến tôi, nên sau khi đóng cửa phòng việc, nhỏ giọng :
“Nhà Trình Kiến Xuyên có chuyện rồi.
Bố mẹ cậu ấy đang thủ tục ly hôn, ông nội thì tức giận đến mức bị xuất huyết não, phải nhập viện.”
“Giờ trong nhà chỉ còn mỗi cậu ấy lo toan mọi thứ.”
“Nghe sau khi tan học còn phải đi thêm. Cô khuyên nó rồi, nó không chịu nghe.”
Nghe xong, tôi thấy trong lòng lẫn lộn đủ cảm .
Với Trình Kiến Xuyên, tôi vừa thấy thương cảm, lại vừa… giận vì hắn không chịu cố gắng.
Nhà tôi có nhiều người trong ngành y, đó cũng là lý do sau này tôi chọn theo nghề bác sĩ.
Tôi dò hỏi một vòng thì biết ông nội Trình Kiến Xuyên đang điều trị tại chính bệnh viện nơi ba tôi việc — mà ba tôi lại là bác sĩ chuyên khoa thần kinh ở đó.
Tôi nhờ ba để tâm hơn đến ông cụ.
Dù không biết lời nhờ vả của mình có tác dụng gì không, ít nhất tôi cũng đã những gì có thể — không thẹn với lương tâm.
Thời gian đó, Trình Kiến Xuyên tiều tụy thấy rõ, lên lớp thường xuyên mất tập trung.
Các thầy bắt đầu thất vọng về hắn.
Cuối học kỳ một năm lớp 12, tôi chặn Trình Kiến Xuyên lại trong lớp.
Một chồng vở ghi dày cộm bị tôi “bộp” một phát lên người hắn.
“Đây là vở ghi bài các môn: Văn, Toán, Anh, Lý, Hóa, Sinh.
Cậu về học đàng hoàng trong kỳ nghỉ đông đi.”
Tôi chằm chằm hắn, nghiêm giọng:
“Cậu như bây giờ — không xứng đối thủ của tôi.”
“Tôi hy vọng sau kỳ nghỉ, người tôi thấy — sẽ là cái tên Trình Kiến Xuyên từng kiêu ngạo đến mức người ta ghét.”
Trình Kiến Xuyên ôm chồng vở, ngẩng đầu tôi.
Trong mắt hắn đầy tia máu, ánh mắt phức tạp đến mức… cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thể đoán nổi hắn lúc ấy đang nghĩ gì.
Tôi hoàn hồn lại từ dòng suy nghĩ miên man.
Ngồi trên giường, tôi buông một tiếng thở dài:
“Chẳng lẽ… hắn bắt đầu thích mình từ hồi đó sao?”
Không hiểu nổi, thật sự không thể hiểu nổi!
Một người như tôi — kinh nghiệm đương gần như bằng không — sao lại phải đau đầu với mấy chuyện rối rắm thế này chứ?!
Kết quả là tôi mất ngủ gần hết cả đêm.
Tôi không ngờ mình và Trình Kiến Xuyên lại nhanh chóng có “liên hệ” lần nữa.
Sáng hôm sau, tôi vừa đặt chân tới bệnh viện đã bị trưởng khoa gọi vào văn phòng.
Nghe xong những gì bà ấy , tôi lập tức giơ tay ra tác “tay từ chối kiểu Nhĩ Khang”, nghiêm túc :
“Tôi không đi. Chị cứ tìm người giỏi hơn đi.”
Trưởng khoa bảo có một ê-kíp chương trình sẽ đến thành phố Chu Cảng quay show thực tế.
Vì nơi này giáp biển nên mỗi năm có rất nhiều trường hợp đuối nước, chương trình sẽ mời bác sĩ chuyên môn đến dạy khách mời kiến thức sơ cứu ngay tại bờ biển.
Tôi nhún vai:
“Tôi là bác sĩ tâm thần mà, người phù hợp hơn tôi có cả đống.”
Trưởng khoa gật đầu:
“Cậu đúng.”
Tôi vừa thầm, định “đồng ” theo thì bà ấy lại tiếp:
“Kiến thức sơ cứu thì ai dạy cũng , trong bệnh viện này, tên là Kiều Nghi, lại còn là học cấp ba của Trình Kiến Xuyên — thì chỉ có mình cậu.”
Trình Kiến Xuyên là một trong những khách mời của chương trình đó.
Tôi sững người một lúc, rồi hiểu ngay vấn đề.
Ê-kíp sản xuất đang cố tận dụng vụ hiểu lầm ồn ào vừa rồi giữa tôi và Trình Kiến Xuyên để tạo “drama”, tăng view, tăng nhiệt.
Trưởng khoa bảo:
“Cậu cứ nhân cơ hội lần này quảng bá tốt cho bệnh viện chúng ta. Thế nhé, chuyện đã quyết rồi, chuẩn bị cho kỹ vào.”
Tôi đưa ra kháng nghị.
Kháng nghị… không có hiệu lực.
Chuyện tôi là học cấp ba của Trình Kiến Xuyên nhanh chóng lan truyền trong bệnh viện.
Đồng nghiệp lập tức áp sát tôi:
“Trời đất, cậu giấu kỹ thật đó nha!”
“Mau kể đi, hồi cấp ba Trình Kiến Xuyên là người thế nào?”
“Hôm đó trong chương trình, thật sự là ta gọi cho cậu à?”
“Cậu bị gì mà lại bảo mình chết rồi?!”
Cô ấy hỏi quá nhiều.
Mà tôi thì… hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
Cô ấy cũng chẳng trông mong tôi trả lời từng câu, cuối cùng chỉ buông một câu:
“Xem như nể đồng nghiệp bao năm, nhớ xin cho tớ một chữ ký nhé.”
Tối hôm đó, tôi nhận điện thoại của Trình Kiến Xuyên.
Hắn cũng vừa biết từ phía ê-kíp chương trình rằng tôi sẽ tham gia ghi hình kỳ này.
“Cậu đừng căng thẳng quá, chắc chỉ xuất hiện trên hình tầm hơn chục phút thôi, nếu có vấn đề gì tôi sẽ giúp…”
Hắn tưởng tôi sẽ hồi hộp nên còn cố ý trấn an.
Tôi lại hơi lơ đãng, chỉ gật gù qua loa cho có.
Trình Kiến Xuyên vẫn cứ một mình rất lâu, đột nhiên dừng lại giữa chừng.
Bầu không khí bỗng chốc im ắng lạ thường, đến mức hai bên có thể nghe rõ hơi thở của nhau.
Không khí trở nên hơi… ngại ngùng.
Tôi khẽ ho một tiếng để vỡ sự im lặng:
“Biết rồi, gặp lại sau nhé.”
“Ừ. Gặp lại.”
08
Chương trình bắt đầu ghi hình sau mười ngày. Tôi đến địa điểm theo thời gian đã hẹn, một biên tập viên đến đón tôi và cùng tôi rà soát lại quy trình quay.
Nghe qua thì cũng không có gì khó khăn lắm.
Buổi quay diễn ra rất nhanh.
Dàn khách mời ngoài Trình Kiến Xuyên còn có một rapper tên Hà Ca, một nghệ sĩ tấu hài là Mạnh Uy, và một tiểu hoa đán đang nổi – Phương Lam.
Họ hoàn thành thử thách “ra biển bắt hải sản” do tổ chương trình đưa ra, sau đó tụ tập tại điểm hẹn chỉ định.
Biên tập viên kiểm kê thành quả của họ, rồi dần dần dẫn dắt chủ đề về vấn đề an toàn khi tắm biển mùa hè.
“Hôm nay chương trình của chúng ta còn mời tới một bác sĩ chuyên môn để hướng dẫn các kỹ năng sơ cứu khi gặp người bị đuối nước. Hãy cùng chào đón bác sĩ Kiều Nghi!”
Tôi thở ra một hơi, bước đến trước ống kính, bình tĩnh chào hỏi các khách mời.
Các khách mời đều rất giỏi tạo không khí, gần như không để sót một lời nào bị rơi vào khoảng lặng, nên tâm trạng đang hơi hồi hộp của tôi cũng dần dần thả lỏng.
Tổ chương trình đã đặt một mô hình người giả trên mặt đất để tôi trình bày.
Tôi bước lên và bắt đầu phần hướng dẫn.
“Nếu người bị đuối nước sau khi cứu lên bờ rơi vào trạng thái hôn mê, ngưng tim, ngưng thở… chúng ta cần tiến hành hồi sức tim phổi tại chỗ ngay lập tức…”
Vừa , tôi vừa thực hành trực tiếp lên mô hình người giả.
Khi đang ép tim, tôi nhận thấy trên quần của mô hình còn… đeo cả thắt lưng.
Theo phản xạ, tôi quay sang người đứng gần nhất — chính là Hà Ca — và :
“Giúp tôi cởi quần ra với.”
Hà Ca có vẻ đang lơ đãng, nghe tôi mới chớp mắt ngẩng đầu lên:
“Gì cơ… cởi quần á?!”
“Đúng .”
Hà Ca gãi đầu, rồi… đưa tay về phía quần tôi.
Tôi hoảng hốt hắn.
Không biết hắn thật sự nghe nhầm hay đang cố “ màu” cho chương trình, tôi vừa định ngăn lại thì Trình Kiến Xuyên đã sải bước từ phía sau tới, túm lấy cổ áo Hà Ca kéo thẳng hắn dậy.
“Không hiểu người ta gì thì biến ra chỗ khác.”
Hiện trường lập tức ồ, không khí vui vẻ sôi hẳn lên.
Hà Ca bị mấy khách mời khác túm lại “đè ra xử lý”, ôm đầu liên tục xin tha.
Trình Kiến Xuyên thì nhanh nhẹn cúi xuống, giúp tôi cởi quần của mô hình:
“Xong rồi, tiếp tục đi.”
Thấy máy quay lại lia tới, tôi liền khẽ hắng giọng, bắt đầu tiếp tục phần giảng giải:
“Cơ chế bệnh lý cốt lõi của đuối nước là thiếu oxy. Trước tiên cần mở đường thở, sạch miệng và mũi người bệnh — ví dụ như bùn cát, dị vật.
Sau đó tháo bỏ những trang phục bó sát cản trở hô hấp, và tiến hành hô hấp nhân tạo…”
Khi tôi đang giảng, các khách mời đều chăm lắng nghe.
Sau khi tôi xong, họ cầu chia cặp để luyện tập lại quy trình sơ cứu.
Để chương trình thêm sinh , tổ sản xuất chia họ hai vai: một người giả nạn nhân, một người đóng vai người cứu hộ.
Trình Kiến Xuyên bị xếp chung nhóm với tiểu hoa đán Phương Lam.
Trước khi tới đây, tôi đã tìm hiểu sơ về các khách mời.
Phương Lam là đàn em trong cùng công ty với Trình Kiến Xuyên, từng nhiều lần công khai là thần tượng của mình.
Trên mạng còn có rất nhiều người là fan couple của hai người này.
Bạn thấy sao?