Kẻ Thù Cả Đời [...] – Chương 3

7

Trên bàn ăn.

Tôi vừa nhâm nhi bát cháo kê, vừa lén Giang Thiếu Tầm đang ngồi đối diện.

Trong lòng thầm nghĩ, sau khi bao nuôi ta, tôi nên gì tiếp theo?

Đấu với ta nhiều năm như , không thể bỏ qua cơ hội này để “đạp người té ngã” .

Ngủ với ta thì bỏ qua đi, bắt ta kiếm tiền cho tôi thì nghe cũng hợp lý.

Tôi ho một tiếng, hắng giọng rồi mở lời:

“Giang Thiếu Tầm, định gì tiếp theo?”

Giang Thiếu Tầm nhướng mày, giọng trầm thấp:

“Nghe lời cậu.”

Ngoan thế á?

Giang Thiếu Tầm trước giờ toàn đấu khẩu với tôi, thái độ này đúng là hiếm thấy.

“Nghe lời tôi là sao, chẳng lẽ tôi muốn ngủ với , cũng cởi đồ ngay lập tức à?”

Giang Thiếu Tầm tôi, ánh mắt như ánh lên một tia sáng kỳ lạ.

“Tối nay à?”

Tôi: “…”

Nếu hôm đó người bao nuôi ta là bà nhà giàu kia, liệu ta cũng sẽ dễ dãi như , sẵn sàng chơi cùng bà ta sao?

Không biết vì sao, khi nghe Giang Thiếu Tầm – người vốn cao ngạo – ra những lời này, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu.

Tôi lạnh mặt, đứng lên, từ trên cao xuống ta, bất ngờ đưa tay nắm cằm ta, giận dữ :

“Được thôi, tối nay, nhớ tắm rửa sạch sẽ!”

Đúng , tôi giận rồi.

Bạn thân Giang Giang bảo tôi nhân cơ hội này mà ngủ với ta, nhục ta, tôi không đồng ý.

Kết quả, chính ta lại tự mình rơi xuống thấp như .

Được, tôi muốn xem tối nay ta có cởi đồ hay không!

8

Tôi tức giận bỏ đi, vừa đi vừa nhắn tin kể lể với Giang Giang.

Không ngờ Giang Giang chẳng hiểu chỗ tôi bực bội.

Cô ấy còn xúi tôi:

【Làm đi, tối nay dạy ta một bài học.】

Tôi: “…”

Tôi: 【Giang Giang, mình thật sự không có ý muốn nhục ta.】

Giang Giang gửi lại bức ảnh chụp lén của tôi, cùng một sticker chó con ngậm hoa.

【Cậu chắc không muốn chứ? Hay cân nhắc lại đi?】

Nhớ lại khuôn mặt tinh tế và cơ ngực quyến rũ của Giang Thiếu Tầm…

Tôi nuốt nước bọt, rất thành thật thừa nhận:

【Có một chút…】

Giang Giang lại :

【Ban ngày ta kiếm tiền cho cậu, ban đêm ấm giường, không phải tốt sao?

【Với cả, biết đâu ta cố khơi gợi để cậu , cậu mà thật thì là trúng kế của ta đấy.】

Tôi mà thua Giang Thiếu Tầm á?

Không đời nào!

9

Buổi tối, tôi đánh liều đến căn hộ nhỏ.

Khi đến, Giang Thiếu Tầm đang tựa vào sofa, tay cầm một cuốn sách.

Đôi mắt đen nhánh, thân hình cao gầy, nét mặt lạnh lùng dưới ánh đèn lại càng thêm điển trai.

Nhưng ta có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện.

Ồ, quả nhiên giống như Giang Giang , sáng nay ta đang cố kích tôi.

Hừm, tôi không theo ý ta đâu.

Tôi có thể không ngủ với ta, tuyệt đối không nhận thua!

Tôi chống tay lên hông, ra dáng “kim chủ”, ra lệnh từ trên cao.

“Mau đi tắm đi, đứng đó gì?”

Giang Thiếu Tầm đặt sách xuống, tôi một cái, mặt không biến sắc.

“Cậu chắc chứ?”

Chậc, đóng kịch cũng giỏi đấy.

Tôi chớp mắt, gật đầu chắc nịch.

“Mau đi, không biết ý thức ‘chim hoàng yến’ à!”

Giang Thiếu Tầm từ tốn tôi, rồi thật sự đứng lên đi về phía phòng ngủ.

Đi nửa đường, ta đột ngột quay lại, kéo tay tôi – lúc này đang sững người – và đè tôi ngồi xuống giường.

Ngón tay ta gõ nhẹ lên trán tôi, cúi người xuống, ánh mắt giao nhau với tôi, nửa nửa không :

“Tôi đi tắm, cậu ngoan ngoãn ở đây chờ, đừng chạy.”

Cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại, tôi vẫn chưa kịp phản ứng.

Anh ta… ta… ta thật?

10

Tôi lấy điện thoại ra, báo cáo hình cho Giang Giang.

【Giang Giang, giờ mình phải sao?

【Mình không muốn trở thành người phụ nữ xấu xa lợi dụng người khác!

【Nhưng nếu mình chạy, không chừng ta sẽ nhạo sau lưng mình.】

Đúng như tôi đoán, Giang Giang im lặng đến lạ thường.

Trong khi đó, tôi loay hoay trong phòng ngủ như kiến bò trên chảo nóng.

Tiếng nước trong phòng tắm bắt đầu nhỏ dần, rồi ngừng hẳn.

Chỉ nghĩ đến việc Giang Thiếu Tầm sắp ra ngoài, tôi đã thấy đau đầu.

Hay là… mình chạy đi nhỉ?

Ngay lúc tôi đang lưỡng lự, cửa phòng tắm mở ra.

Hơi nước từ bên trong tràn ra, Giang Thiếu Tầm chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông bước ra ngoài.

Đôi mắt lạnh lùng, sắc nét của ta bị hơi nước ướt, trông đặc biệt quyến rũ.

Những giọt nước từ tóc chảy xuống theo đường viền hàm, cuối cùng đọng lại trên cơ ngực rắn chắc, rồi chảy dọc theo cơ bụng, biến mất vào chiếc khăn tắm…

Tôi đờ đẫn, ngồi cứng đơ tại chỗ, ta tiến lại gần.

Trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh giọt nước kia chảy vào nơi bí ẩn.

Cho đến khi cảm giác nóng ấm trên môi, tôi mới trừng mắt, theo phản xạ lấy tay che miệng.

Giang Thiếu Tầm hôn nhẹ lên tay tôi, ánh mắt đầy nhiệt huyết, sâu sắc :

“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ hèn nhát, chạy trốn.”

Tôi lập tức phản bác: “Ai hèn nhát chứ?”

Anh ta vùi mặt vào cổ tôi, khẽ.

“Không hèn thì đừng chạy.”

Tôi khẽ ho, đẩy ta ra, ra hiệu đứng lên.

Khoảng cách gần gũi cùng bầu không khí mập mờ thế này…

Chúng tôi là kẻ thù không đội trời chung bao năm, giờ tôi phải thừa nhận rằng mình đã thua.

Chuyện “ nhục” này tôi thật sự không .

Nhưng rồi, một cảm giác ẩm ướt nơi cổ lan xuống, khiến tôi giật mình, mặt đỏ bừng, vội túm lấy mái tóc đen của ta, lắp bắp:

“Giang… Giang Thiếu Tầm, đang gì thế?”

Cảm giác đau nhẹ trên xương quai xanh tôi run rẩy. Anh ta ngẩng lên, đôi mắt sâu hút, giọng khàn khàn, đầy dụ hoặc:

“Cậu không muốn sao?”

Tôi nuốt nước bọt, vừa bị mê hoặc, vừa cảm thấy Giang Thiếu Tầm đã tự sa ngã.

“Anh… bình tĩnh lại đi, tôi khuyên đừng tự hạ thấp mình.”

Nói xong, tôi cố hết sức đẩy ta ra, ngồi bật dậy.

Giang Thiếu Tầm ngã ngửa, chậm rãi tôi, nhạt:

“Triệu An Nhiên, cậu hèn nhát à?”

Tôi không chịu nổi sự khích bác này, lập tức phản bác:

“Tôi không hèn!”

Anh ta tiếp tục giọng quyến rũ:

“Chúng ta kẻ thù bao năm, cậu không trả thù tôi, tôi cầm hai triệu của cậu cũng chẳng yên lòng.”

Tôi nuốt khan, theo bản năng lắc đầu.

Giang Thiếu Tầm chằm chằm tôi, giọng đều đều:

“Cậu không dám?”

Tôi nhắm mắt, quyết tâm đặt chân lên ngực trần của ta, run rẩy hỏi:

“Đủ… đủ chưa?”

Giang Thiếu Tầm bật khẽ, bàn tay trắng như ngọc nắm lấy cổ chân tôi, siết một cái.

Rồi ta kéo tôi, khiến tôi mất thăng bằng ngã vào lòng , cúi xuống chặn tiếng hét của tôi bằng một nụ hôn.

Anh ta nhắm mắt, hôn một cách say mê, yết hầu khẽ chuyển , bàn tay vòng qua eo tôi siết chặt.

Trước cảnh đẹp như , tôi cũng lỡ chìm đắm trong nụ hôn này.

Nhưng, con người cần phải có đạo đức.

Tôi không nên…

Tôi cắn nhẹ vào đầu lưỡi ta một cái, nhân cơ hội đẩy ta ra, cố kìm đôi chân run rẩy mà chạy khỏi căn hộ nhỏ.

Đến khi bước vào thang máy, tôi không nhịn , dùng cả hai tay vỗ vào gò má đang nóng bừng của mình, thầm cảm thán.

“May quá, mình đã kiềm chế , không lợi dụng người khác.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...