Kẻ Thay Thế – Chương 7

"Nó là con của mà! Cô không quan tâm đến nó chút nào sao?" Tôi gào lên.

Tay người phụ nữ bóp cổ con : "Từ khi biết nó bị câm, nó đã không còn là con tôi nữa rồi. Triệu Mộng Mộng, mau quyết định đi, đừng diễn trò mất trí nhớ nữa. Chậm thêm chút nữa, thứ đồ bỏ đi này không c.h.ế.t vì lên cơn hen thì cũng bị tôi bóp chết."

Tôi con , trong mắt con bé chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Tôi không do dự nữa, đưa tay giật lấy con búp bê trong tay con , dùng răng và tay xé toạc một đường ở chân con búp bê.

Từ bên trong, tôi lấy ra một túi nhỏ bọc bằng giấy bóng kính.

Vừa lấy ra, túi nhỏ đã bị người phụ nữ cướp mất.

Ngẩng đầu lên, có thể thấy dưới ánh đèn xe, một tấm vé số màu đỏ trắng đang nằm đó.

Đồng thời, con tôi như một chiếc lá rơi bị ném xuống đất.

Người phụ nữ đá vào người tôi: "Con khốn, tao biết ngay là mày đang giả vờ mà."

Tôi cố chịu đau, ôm con vào lòng, lấy thuốc trong túi ra cho con bé dùng.

"Đừng sợ, có mẹ ở đây."

Con vừa hít thuốc, vừa cúi đầu cổ tay mình, trên khuôn mặt không còn chút nào vẻ ngây thơ hồn nhiên của trẻ con, ngay cả nước mắt cũng không còn rơi, như thể trái tim đã chết.

(Hai mươi mốt)

Lưu Vĩ đột nhiên bước tới, đến trước mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ rất tự nhiên đặt vé số vào tay hắn ta, hai người còn hôn nhau trước mặt mọi người.

Cô ta đi đôi giày cao gót như một nữ hoàng chiến thắng, từng bước tiến về phía tôi.

Tôi ta, cắn chặt môi không gì.

"Con khốn! Giao vé số ra sớm có phải xong chuyện rồi không, còn để bọn tao tốn bao nhiêu công sức."

Giày cao gót giẫm mạnh lên tay tôi, nghiền mạnh hai cái.

Tôi nghiến răng ken két, không để mình kêu thành tiếng.

Đau đến tận xương tủy, nỗi đau lúc này khiến tôi gần như ngất đi.

Tiểu Uyển đứng bên cạnh khóc không ngừng, vẻ mặt hoảng loạn, ôm con búp bê, tay nắm chặt chiếc đồng hồ trẻ em cũ nát của mình như không biết đặt vào đâu.

"Hahaha!" Người phụ nữ bỗng lớn, tiếng the thé chói tai, "Triệu Mộng Mộng, tao phát hiện ra mày rất thích nhặt đồ thừa của tao. Đàn ông tao không cần, mày cũng muốn. Con tao không cần, mày cũng muốn."

"Tiểu Uyển là con tôi, không phải thứ đồ gì như !" Tôi gào lên.

Như đã đưa ra quyết định nào đó, tôi nghiến răng nghiến lợi, hét lớn: "Cô là một người phụ nữ chỉ biết đến tiền, có tư cách gì mà dạy dỗ tôi!"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Người phụ nữ này, luôn tàn nhẫn như .

"Không giả vờ nữa à? Mày căn bản không hề mất trí nhớ đúng không!"

Như con thú bị dồn vào đường cùng, tôi gào lên: "Tần Phi Phi, và Lưu Vĩ biển thủ công quỹ, cấu kết với nhau, sẽ bị báo ứng đấy! Đừng tưởng rằng, tiền trúng số của tôi có thể giúp thoát tội!"

Đúng , ngay từ đầu, tôi chưa từng mất trí nhớ.

(Hai mươi hai)

"Tôi và Lưu Vĩ biển thủ công quỹ thì sao chứ? Ban đầu bảo Lưu Vĩ cưới , chính là muốn tìm con dê tế thần cho công ty. Ai ngờ hắn ta lại rước về một cục vàng. Giải thưởng hai mươi triệu tệ, mà lại có vận may như thế."

Tần Phi Phi lớn một cách ngông cuồng.

"Tần Phi Phi, hóa ra chính là kẻ đã tôi đ.â.m Triệu Mộng Mộng trên mạng!"

Không xa, vang lên giọng nịnh nọt của Khương Toàn.

"Tần Phi Phi, chúng ta là cùng một phe, mau thả tôi ra! Tôi đã theo cầu của , đ.â.m Triệu Mộng Mộng bị thương. Tiền, tôi không cần nữa, thả tôi ra đi."

Tần Phi Phi lại như nữ hoàng, bước đến trước mặt Khương Toàn.

Cô ta ngồi xổm xuống, giáng liên tiếp mấy cái tát vào mặt Khương Toàn.

"Chát chát, chát chát chát chát!"

Trong màn đêm tĩnh mịch, mỗi tiếng tát đều thể hiện sự tàn độc của Tần Phi Phi.

"Khương Toàn, đồ cặn bã! Sai mày đi đ.â.m Triệu Mộng Mộng bị thương, rồi ép hỏi tung tích tờ vé số của ta. Mày mà lại trúng kế của Triệu Mộng Mộng, muốn nuốt trọn tờ vé số một mình!"

Khương Toàn vốn đã mất m.á.u khá nhiều, vô cùng suy yếu, dưới sự đánh đập của Tần Phi Phi, hắn ta dần mất tiếng, mà lại ngất đi.

"Á, lũ khốn kiếp này!"

Đột nhiên, phía sau vang lên một trận hỗn loạn.

Ngoảnh đầu lại, tôi thấy Lưu Vĩ mà lại bị ấnxuống đất

Mấy tên to con vừa đứng bên cạnh, đang giật lấy tờ vé số trong tay Lưu Vĩ.

Tần Phi Phi thấy , gào lên: "Các người gì đấy!"

"Hắc hắc, cái này là hai mươi triệu tệ, chúng tôi cũng chỉ đưa có hai vạn tệ." Tên cảnh sát giả gầy gò Tần Phi Phi, một cách hung ác.

Tên cảnh sát giả mặt hiền lành lúc này cũng lộ ra vẻ hung dữ: "Biết điều thì cút ngay, tờ vé số là của chúng tôi!"

Tần Phi Phi cầm lấy chiếc rìu của Khương Toàn xông lên, Lưu Vĩ cũng vùng vẫy thoát ra, nhặt cây d.a.o chặt xương bên cạnh: "Tao liều mạng với chúng mày!"

Một cuộc hỗn chiến nổ ra.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...