Kẻ Thay Thế Đau [...] – Chương 8

Tôi đang đọc say sưa thì không biết từ lúc nào, cậu thiếu niên đã gọi điện xong và bước từ ban công vào.

Cậu ấy thấy tôi ngồi toe toét đọc cuốn nhật ký của mình, sắc mặt lập tức thay đổi, kinh hoảng hét lên:

“Tiểu Vãn!”

“Cậu… cậu đang đọc cái gì đấy?!”

Ồ.

Bị phát hiện rồi.

Nói thật thì, đọc lén bí mật của người khác đúng là có hơi sai thật.

Tôi gãi gãi đầu, hơi ngại ngùng dựa vào người cậu ấy, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên bụng cậu ấy một cái.

“Thôi nào.”

Tôi kéo cổ áo Tạ Trầm Thanh xuống, chuyển chủ đề:

“Lại đây hôn cái đi.”

“Coi như chưa từng thấy gì hết.”

24

Tạ Trầm Thanh đỏ bừng mặt.

Khi nụ hôn giữa hai người dần trở nên nồng cháy, ám muội, cậu ấy mới miễn cưỡng rời khỏi môi tôi, thở hổn hển một hơi thật dài, rồi đồng hồ, nhắm mắt lại, bình tĩnh lại một chút.

“Tiểu Vãn, tớ phải đến trường một chuyến.”

“Lúc nãy là thầy hướng dẫn gọi, có việc cần bàn trực tiếp ở văn phòng.”

“Tối nay cậu muốn ăn gì? Trên đường về tớ mua cho, không?”

Thầy hướng dẫn gọi à?

Tôi nhẩm tính thời gian.

Vừa đúng.

Bây giờ chính là khoảng thời gian bài luận của Tạ Trầm Thanh vừa gửi đi, sắp đăng lên tạp chí, bắt đầu ý trong giới học thuật.

Thầy gọi đến, chắc chắn là vì chuyện đó.

Tôi siết nhẹ tay cậu ấy, gật đầu với cậu ấy một cái:

“Dẫn tôi đi cùng.”

25

Từ lâu tôi đã nghe danh thầy hướng dẫn của Tạ Trầm Thanh.

Không chỉ nổi tiếng trong giới học thuật, mà xuất thân cũng rất danh giá, là chi nhánh của một gia tộc bất sản nổi tiếng.

Nhưng ông dường như không hứng thú với việc kinh doanh, mà hoàn toàn dốc tâm vào nghiên cứu.

Giờ đã ngoài năm mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn, cũng không có con cái.

Khi tôi và Tạ Trầm Thanh gõ cửa văn phòng rồi bước vào, thầy vẫn đang việc trước máy tính.

Khi thấy tôi,

thầy rõ ràng khựng lại một chút, rồi đưa mắt sang học trò của mình.

Tạ Trầm Thanh lập tức giới thiệu:

“Thầy Hạ, đây là Trình Mộc Vãn.”

“Bạn em, người mà trước đây em từng nhắc với thầy đó ạ.”

Thầy “ồ” một tiếng, như vừa chợt hiểu ra.

Thầy tôi một lúc, rồi đẩy một quyển tạp chí cùng một xấp tài liệu dày cộp tới trước mặt tôi:

“Trình Mộc Vãn.”

“Em đến đúng lúc lắm.”

“Chắc em cũng biết hướng nghiên cứu của Tiểu Tạ có liên quan đến trạng sức khỏe của em rồi đúng không?”

“Hiện tại bài luận của cậu ấy đã đăng rồi, mà còn nhận sự công nhận của nhiều chuyên gia và bác sĩ trong ngành y học.”

“Vừa nãy có mấy tổ chức y tế nổi tiếng liên hệ với trường, muốn mua bản quyền để đưa vào sản xuất.”

“Đây là tin tốt, đúng không?”

—— Đương nhiên rồi.

Trong bài luận, họ đã hoàn thành một số vòng thử nghiệm trên vật, tỷ lệ thành công đã rất cao.

Cũng chính vì thế mà các công ty dược mới sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để mua bản quyền.

Ở kiếp trước, toàn bộ bản quyền này đã bán đứt cho người khác, đổi lấy một khoản phí không hề nhỏ.

Nhưng lần này,

thầy hướng dẫn lại đưa ra một gợi ý khác.

Thầy gõ nhẹ ngón tay lên bàn, rồi về phía Tạ Trầm Thanh:

“Nghiên cứu đã xong rồi, khâu sản xuất về sau cũng không quá phức tạp nữa.”

“Thế nào?”

“Cậu có muốn tự mình khởi nghiệp không?”

26

Thực ra, ý tưởng này tôi và Tạ Trầm Thanh cũng đã từng bàn trên đường đến đây.

Vì định hướng nghiên cứu sau này của cậu ấy còn liên quan đến nhiều loại thuốc và bệnh lý khác,nên mở công ty riêng để phát triển sẽ là lựa chọn tối ưu nhất để tối đa hóa giá trị.

Chỉ là, chúng tôi không ngờ thầy Hạ cũng sẽ chủ đề xuất chuyện này.

Dù sao…

thầy ấy luôn nổi tiếng là người không quan tâm kinh doanh, đến cả công ty nhà còn lười tiếp quản mà.

Trong lòng tôi và Tạ Trầm Thanh đều nghĩ, thầy chắc hẳn chẳng mấy hứng thú với chuyện ăn, đầu tư hay kiếm tiền.

Thầy Hạ đảo mắt một vòng:

“Đúng là thầy lười thật.”

“Nhưng Tiểu Tạ à, em thì không thể học theo thầy .”

“Mẹ vợ tương lai của em khó tính lắm đấy, tốt nhất là phải nỗ lực cho ra trò, đừng để người ta coi thường.”

Tạ Trầm Thanh “ờ” một tiếng,

mắt chớp chớp:

“Sao cơ? Thầy quen mẹ của Vãn Vãn à?”

Không khí đột nhiên hơi ngượng ngùng.

Thầy Hạ đưa tay xoa cằm, mắt lệch sang chỗ khác, ho khẽ hai tiếng:

“Cô ấy không kể với tụi em sao?”

“Chà… chuyện từ lâu lắm rồi.”

“Lúc đó thầy và mẹ của em vẫn còn là học đại học mà.”

“Nhưng hồi đó ấy chẳng để mắt đến tôi.”

“Nói tôi quá lười, chẳng có chí tiến thủ gì cả… Tôi nghĩ lại thì cũng đâu đến nỗi? Tuy không bằng ấy thật đấy.”

27

Tạ Trầm Thanh không khiến thầy mình thất vọng.

Chỉ sau ba năm thành lập công ty, đã nhanh chóng nhận nhiều vòng đầu tư, mở rộng quy mô cực nhanh, trở thành một trong những doanh nhân trẻ nổi bật nhất trong giới.

Và thực tế cũng chứng minh, loại thuốc mà đã vắt kiệt sức nghiên cứu mỗi đêm khi còn học đại học, để dành riêng cho tôi, quả thực hiệu quả.

Sau khi phối hợp điều trị bằng phẫu thuật, trải qua nhiều lần xét nghiệm, kiểm tra, theo dõi… bác sĩ chính thức thông báo rằng trạng của tôi gần như đã hồi phục hoàn toàn.

Chỉ cần tái khám định kỳ là đủ.

Ngày tôi nhận tin đó, cũng chính là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.

Tạ Trầm Thanh lái xe đến đón tôi về ăn tối.

Ngồi trong xe, cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, tôi chợt nhớ đến chuyện trước khi cưới, mẹ tôi từng đặt ra cho một “hạn định” ba năm.

Trong thời gian đó, nhất định phải tạo thành tựu ra trò.

Tôi ngáp một cái, rồi đưa tay xoa nhẹ vai .

“Nói thật chứ, giờ mẹ tôi hài lòng về lắm đó.”

“Kiếm tiền giỏi ghê, giỏi thật.”

“Mà bận công ty như , lại còn đưa đón tôi đi mỗi ngày, tối về còn hầu hạ tôi, không thấy mệt à?”

Tạ Trầm Thanh nghiêng đầu sang, mỉm với tôi:

“Không bận gì hết.”

“Chỉ cần Tiểu Vãn không thấy tôi phiền là rồi.”

“Từ nhỏ đến lớn, người thích em nhiều như .”

“Tôi nhất định phải thật tốt, nếu không thì nguy cơ cao lắm.”

Tôi sững lại một chút.

Ai cơ?

Tạ Trầm Thanh không trả lời.

Cho đến khi xe chạy vào khu biệt thự,

nghiêng người sang, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, rồi cúi xuống hôn:

“Em không cần biết người khác là ai.”

“Chỉ cần trong mắt em luôn là tôi là đủ.”

Ngoại truyện – Tạ Trầm Thanh

Trước khi kết hôn với Trình Mộc Vãn, Lâm Oánh Nguyệt từng tìm gặp Tạ Trầm Thanh một lần.

Khi đó sắp phải ra nước ngoài.

việc không hiệu quả trong công ty, Lâm Ký Châu suy nghĩ một hồi rồi quyết định đưa em sang Mỹ cùng.

Nhà họ Lâm quá lớn, phân nhánh quá nhiều, lợi ích rối rắm, chỉ sợ một mình không xử lý nổi.

Tạ Trầm Thanh ngồi trong quán cà phê, lặng lẽ Lâm Oánh Nguyệt lúng túng lời xin lỗi, cũng không nhiều.

Anh biết hôm nay chủ hẹn gặp mình, chắc chắn không chỉ vì xin lỗi.

Quả nhiên.

Sau một lúc im lặng có phần gượng gạo,

Lâm Oánh Nguyệt lấy ra một quyển sổ nhỏ từ trong túi, nhíu mày đẩy về phía , giọng điệu không mấy dễ chịu:

“Giờ chị Mộc Vãn đã chọn rồi, thì tôi cũng không gì thêm.”

“Nhưng biết đấy, tôi và chị ấy lớn lên cùng nhau, quen biết còn lâu hơn .”

“Chúng tôi hiểu nhau đến mức không thể tưởng tượng nổi.”

Cô ấy mím môi, thở dài một tiếng:

“Đây là một quyển sổ tôi ghi từ nhỏ đến giờ, toàn bộ đều là về chị Mộc Vãn.”

“Bên trong có ghi chị ấy thích gì, ghét gì, từng trải qua chuyện gì… Anh cầm về đọc đi.”

“Tôi hy vọng học thuộc hết , không?”

“Tôi không muốn chị ấy kết hôn rồi còn phải nhẫn nhịn chiều theo chồng mình!”

Tạ Trầm Thanh chớp mắt, tiện tay lật sổ ra xem.

Phần lớn nội dung trong đó đều đã biết.

Ví dụ như Mộc Vãn không thích đồ chua, thích ăn đồ ngọt.

Ví dụ như sợ bóng tối, khi ngủ ban đêm phải để lại chút ánh sáng.

Một mặt không chắc Lâm Oánh Nguyệt có cố ý hay không, những chuyện thuở nhỏ thỉnh thoảng nhắc tới trong sổ, Tạ Trầm Thanh lại chưa từng nghe qua.

Những lần đánh nhau, cãi nhau hồi tiểu học, đuổi theo mấy cậu lớp bên — chưa từng ai kể với .

Anh thở ra một hơi, ngẩng đầu lên Lâm Oánh Nguyệt.

Cô ấy vừa đứng dậy, định rời đi.

Tạ Trầm Thanh gọi với theo:

“Cô Lâm.”

“Có phải thích Tiểu Vãn không?”

Lâm Oánh Nguyệt lập tức khựng lại.

Cô cúi đầu, im lặng một lúc, sau đó đột ngột cao giọng như muốn phòng vệ:

“Không liên quan đến !”

“Anh chỉ cần biết một điều: tôi và tôi sẽ luôn theo dõi .”

“Chỉ cần dám đối xử không tốt với chị Mộc Vãn,”

“thì chúng tôi sẽ lập tức quay lại, đá khỏi bên cạnh chị ấy!”

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...