Kẻ Thay Thế Đau [...] – Chương 1

Ngày cậu thanh mai trúc mã về nước, cậu thiếu niên tôi từng tài trợ đã tự sát.

Lúc cảnh sát gọi tôi đến, tôi mới phát hiện ra cuốn nhật ký cậu ấy để lại.

Dày hàng trăm trang, toàn là những dòng mê luyến đau khổ vì tôi mà không thể có

“Người ấy thích đã trở về rồi, một kẻ thay thế như tôi chắc cũng hết giá trị rồi đúng không?”

“Nghe người đó môn đăng hộ đối với ấy, là thanh mai trúc mã, còn là tinh kinh doanh du học từ nước ngoài về.”

“Chắc chắn rất xứng với ấy.”

“Nhưng sao tim tôi vẫn đau đến thế…”Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

“Sau khi tôi chết rồi, liệu Vãn Vãn có còn nhớ đến tôi không?”

Mở mắt ra lần nữa.

Tôi quay lại ba ngày trước, tại buổi tiệc chào mừng Lâm Ký Châu tốt nghiệp về nước.

Em cậu ấy, Lâm Oánh Nguyệt, đang đẩy tôi vào lòng trai mình, còn giơ điện thoại lên reo vui:

“Trừ chị Mộc Vãn ra, ai chị dâu em cũng không nhận đâu nha!”

1

Lâm Oánh Nguyệt là fan cuồng số một “đẩy thuyền” tôi và ấy.

Mặc dù tôi đã với con bé vô số lần rằng tôi không có cảm gì với Lâm Ký Châu cả.

Nhưng nó chẳng bao giờ nghe, cứ cố gắng gán ghép hai chúng tôi với nhau.

Ở kiếp trước, sau khi nó đẩy tôi vào lòng Lâm Ký Châu giữa bữa tiệc,

Một mặt tôi không biết đó là cố ý hay vô ,

Mặt khác lại ngại cảm mấy chục năm qua giữa hai nhà, và cả thân từ nhỏ với Oánh Nguyệt,

Nên tôi cũng không gì nhiều, chỉ sau đó bắt nó mời vài bữa cơm cho xả giận.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Nhưng kiếp này thì khác.

Tôi vừa sống lại —

Tôi lập tức vươn tay giật lấy điện thoại trong tay Oánh Nguyệt.

Gần như nghiến răng nghiến lợi mà chằm chằm vào con bé:

“Vừa nãy em gửi tin gì ?”

2

Lâm Oánh Nguyệt chưa từng thấy tôi nổi giận như , trong phút chốc liền ngây người ra.

Điện thoại của nó không khóa màn hình, nên tôi nhanh chóng xem

Quả nhiên.

Giống hệt kiếp trước.

Nó vừa lén chụp một tấm hình tôi ngã vào lòng Lâm Ký Châu, rồi gửi cho Tạ Trầm Thanh.

“Anh em về rồi đó~”

“Hihi, thấy chưa, chị dâu với em cảm quá nè ôm nhau thân thiết quá trời luôn, ghen tị ghê~”

“Loại người thay thế như còn bám lấy chị Mộc Vãn gì?”

“Chị dâu tôi còn mong biến mất cho lẹ, không thể biến mất luôn đi à!”

“Đồ không biết xấu hổ, đồ không biết xấu hổ, đồ không biết xấu hổ!!!”

Tôi siết điện thoại chặt đến mức cả cánh tay run lên.

Kéo lên trên, có thể thấy rõ —

Đây không phải tin nhắn đầu tiên mà Lâm Oánh Nguyệt gửi cho Tạ Trầm Thanh.

Hầu như cách vài hôm, nó lại mắng cậu ấy một lần, bắt cậu ấy rời xa tôi.

“Anh chỉ là học sinh nghèo chị Mộc Vãn tài trợ thôi, có tư cách gì chị ấy bằng ánh mắt đó hả?”

“Nếu không nhờ cái mặt kia của , tưởng chị dâu tôi sẽ để mắt đến à? Anh lấy gì mà so với người thừa kế nhà họ Lâm Hừ.”

“Wow, tin nóng nè~”

“Báo trước nha, tôi sắp về rồi đó.”

“Hừm hừm, chờ bị đá đi nha hahahahaha~”

Tin nhắn rất nhiều.

Nhưng gần như chỉ có một mình Lâm Oánh Nguyệt gửi.

Tạ Trầm Thanh chưa từng xóa, cũng chưa từng trả lời.

Cho đến hôm nay, sau khi nhận tấm ảnh “ôm nhau ngẫu nhiên” kia,

Cuối cùng cậu ấy đã đáp lại —

“Cạch” một tiếng.

Điện thoại của Lâm Oánh Nguyệt nhận một tin nhắn.

Tôi vội vàng mở ra.

Chỉ có vài chữ, rất ngắn:

“Được.”

“Tôi sẽ biến mất, sẽ không khó xử cho ấy.”

Tim tôi siết chặt lại trong chớp mắt.

Tôi lập tức gọi lại ——

Nhưng màn hình hiển thị số điện thoại đã chặn cuộc gọi.

3

Ở kiếp trước, Tạ Trầm Thanh đã tự sát vào đêm khuya, chỉ vài tiếng sau đó.

Uống quá liều thuốc ngủ.

Tôi gọi điện cho cậu ấy mãi không , cho đến ba ngày sau mới nhận tin từ cảnh sát —

Trong phòng ngủ của căn hộ cậu ấy, cả một bức tường dán đầy ảnh của tôi.

Còn trên bàn là một quyển nhật ký.

Mở ra, bên trong là từng dòng, từng dòng miêu tả cảm ám ảnh, bệnh hoạn và u uất mà cậu ấy dành cho tôi:

“Ngày 17 tháng 1, hôm nay ấy chuyện riêng với mình. Mình hồi hộp tới mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.”

“Ngày 1 tháng 4, có một nam sinh tỏ với ấy. Nhát thật, còn mượn cớ ngày Cá tháng Tư… Nhưng nghĩ lại, ai nhát bằng mình chứ?”

“Ngày 18 tháng 4, ở rất gần tiểu thư, ngửi mùi nước hoa của ấy… Mình có phải đồ biến thái không?”

“Ngày 21 tháng 10… Mình đã chuyện đó với ấy, liệu ấy có ghét mình không?”

“Ngày 25 tháng 10, ấy muốn mình trai ấy.”

“Chắc là mình đang mơ nhỉ?”

“Xong rồi, cảm giác như không nổi lời nào, tim như ngừng đập .”

Còn rất nhiều nữa.

Và trang cuối cùng, dừng lại đúng vào ngày cậu ấy chết:

“Cô ấy ấy không cần mình nữa.”

“Cũng tốt. Một kẻ thay thế như mình tồn tại chỉ khiến người đàn ông kia hiểu lầm thôi.”

“Nhưng mà, vẫn buồn quá đi mất.”

“Sau khi mình chết rồi, Vãn Vãn có nhớ đến mình không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...