Kẻ Tám Lạng Người [...] – Chương 5

8Sau khi hôn lễ kết thúc, tôi lại theo thói quen đi nhờ xe của Hàn Trình.Trong radio âm nhạc, đang phát một bài hát.Là 《Vịnh Alaska》, tiếng nhạc phiêu đãng.Vịnh Alaska là một trong chín vịnh nổi tiếng nhất thế giới, mặt biển có hai màu, do mật độ khác nhau nên hai vùng biển không thể hòa vào nhau.Giống như có những mối , cuối cùng cũng không thể ở bên nhau .Ví dụ như, mối thầm lặng lẽ của tôi.Tôi nhất thời thất thần, Hàn Trình dường như nhận ra sự khác lạ của tôi, liền trêu chọc:"Tôi nhớ Tần Chi trước giờ luôn giỏi ăn , sao bây giờ đột nhiên lại trầm tĩnh thế?"Tôi lập tức đổi sắc mặt:"Haiz... em chỉ đau lòng, năm đó nếu không phải thầy ngăn cản không cho sớm, em cũng không đến nỗi là chó độc thân đến bây giờ."Hàn Trình bị tôi chọc .Tôi lập tức truy hỏi tới cùng:"Thầy Hàn, dù sao hai chúng ta đều không có ai . Trong nhà lại giục dữ dội, hay là, chúng ta tạm chấp nhận nhau đi?"Tôi khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đầy giỡn Hàn Trình:"Nhân phẩm tốt, tính cách tốt, vừa mặn vừa ngọt, kiểu người toàn diện, thầy xứng đáng có , chắc chắn không suy nghĩ một chút sao?"Hàn Trình tôi, đột nhiên bật :"Tần Chi đối với chuyện cảm vẫn như , không sợ đi vào vết xe đổ năm xưa sao?"Tôi tự tin : "Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.""Tần Chi có từng nghe qua một câu, một ngày là thầy cả đời là cha.""Ờ, trùng hợp quá, em lại thích trai hệ "bố", thầy Hàn lớn hơn em bảy tuổi, cũng không tính là quá già."...Bầu không khí nhất thời ngượng ngùng, cho đến khi bị một hồi chuông điện thoại dồn dập cắt đứt.Anh nghe máy một lát, đột nhiên tăng tốc, lái xe về phía bệnh viện.Đến bệnh viện, mới phản ứng lại, tôi vẫn còn ở trong xe."Xin lỗi Tần Chi, tôi vội quá, quên mất em."Tôi vội vàng giải thích: "Không sao, không cần để ý đến em, cứu người quan trọng hơn."Tôi vội vàng chạy theo đến bệnh viện, có một bác sĩ đang giải thích với Hàn Trình cái gì mà chỉ số đột nhiên bất thường.Hàn Trình ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, hai tay chống trán, tràn đầy lo lắng."Sẽ... sẽ không sao đâu.""Thầy Hàn... thầy, đừng lo lắng."Tôi không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể những lời nhạt nhẽo vô lực.Hàn Trình thở dài, quay đầu tôi, khóe miệng gượng ."Ừm."Lúc này, vẫn còn nhớ quan tâm đến cảm nhận của người khác.Anh ấy dường như luôn là một người dịu dàng như .9Khoảng một tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ không cần lo lắng, đã hồi phục bình thường rồi.Hàn Trình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Tôi theo vào phòng bệnh, trên giường là một người phụ nữ trung niên có khí chất, chỉ là sắc mặt tái nhợt.Bà ấy thấy tôi bên cạnh Hàn Trình, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên rõ ràng:"Tiểu Trình, này là?"Tôi mỉm chào hỏi: "Cháu chào dì, cháu là Tần Chi ạ.""Ồ! Cháu chính là xem mắt với Tiểu Trình mấy hôm trước. Tốt quá, dì đã thấy thích vô cùng."Bà ấy cố gắng lấy lại tinh thần, nắm tay tôi đánh giá."Dì, bác sĩ bảo dì phải nghỉ ngơi nhiều hơn."Hàn Trình ở bên cạnh không nhịn nhắc nhở bà ấy."Ừm, biết rồi, dì nghỉ ngơi ngay đây."Dì nhỏ ủy khuất bĩu môi, lại ra lệnh cho Hàn Trình:"Hết nước nóng rồi, con đi lấy chút nước sôi đi."Hàn Trình bất đắc dĩ rồi ra ngoài."Chi Chi, đây là lần đầu tiên Hàn Trình dẫn con tới sau nhiều năm như , xem ra nó rất thích cháu đấy."Dì nhỏ tôi đến là vui vẻ.Nhưng tôi phải giải thích thế nào đây, tôi chỉ là tiện đường tới thôi..."Ờ, thầy Hàn... Hàn Trình trước đây không có sao ạ?"Tôi muốn dò hỏi một chút về lịch sử cảm của ."Haiz, hồi đi học có một người, lúc tốt nghiệp thì chia tay, sau đó dì bị suy thận, lại phải thay thận, thằng bé này dành hết thời gian để chăm sóc dì, cũng là dì đã lỡ dở nó.""Tiểu Trình hơn mười tuổi bố mẹ đã gặp tai nạn qua đời, từ đó đến nay dì vẫn luôn nuôi nấng nó, giống như con trai ruột của dì ."Tôi nhất thời kinh ngạc, không ngờ rằng trải qua của Hàn Trình, lại đau lòng đến ."Chi Chi, Tiểu Trình thật ra là người có tâm tư rất nặng nề, từ nhỏ nó đã hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, nó không , thật ra dì biết trong lòng nó khao khát một gia đình, nếu như hai đứa có thể ở bên nhau, nó nhất định sẽ chăm sóc cháu rất tốt.""Dì chỉ nhờ cháu, có thể khiến nó vui vẻ hơn một chút."Dì nhỏ của Hàn Trình nắm tay tôi, mắt rưng rưng.Mũi tôi cay cay, gật đầu: "Cháu sẽ ạ."Hàn Trình xách bình nước ấm từ bên ngoài trở về, hai chúng tôi, không hiểu mô tê gì."Dì rất thích Chi Chi, nhất thời chuyện hơi nhiều, rồi, bây giờ trả nó lại cho con.""Chi Chi, có thời gian thì đến nhà chơi nhé."Tôi mỉm đáp:"Vâng ạ, dì mau chóng khỏe lại, đến lúc đó cháu sẽ đến thăm dì.""Được, , vui vẻ thì bệnh gì cũng khỏi." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...